Tô Thanh Ngư thông quan phó bản 【Vườn Địa Đàng Đen】 bằng cấp S.
Nói một câu “Bảo trọng,” cô chia tay Trương Nam Kiều, rồi lên chiếc xe đã đợi sẵn bên đường từ lâu.
“Chào, lại gặp nhau rồi.”
Người tài xế quỷ dị vẫn tràn đầy sức sống, ngoài việc lưng không còn chỗ để cắm thêm tay, mọi thứ vẫn như hôm qua: “Vẫn chỗ cũ chứ?”
Khuôn mặt quen thuộc luôn khiến người ta an tâm.
Tô Thanh Ngư cười: “Đúng, chỗ cũ, Thiên Phủ Linh Thành.”
Cô tựa vào xe, ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Trên hành trình này, Tô Thanh Ngư gặp gỡ nhiều người, nhưng họ chỉ là khách qua đường trong cuộc đời cô, lướt qua một đoạn trên chuyến đi, rồi rời xa tại một ngã rẽ nào đó.
Về đến nhà.
Tô Thanh Ngư nhận được bưu kiện do Bạch Hỏa gửi, anh rời phó bản sớm hơn cô, sau khi ra ngoài đã sao chép toàn bộ tài liệu lấy được từ 【Núi Thần Khỉ】 gửi cho cô.
Cùng được gửi đến, còn có một chiếc USB.
Bên trong chứa tài liệu bổ sung.
Tối ngày thứ hai sau khi Tô Thanh Ngư nhận hàng chuyển phát nhanh, chuông cửa vang lên. Chu Sơn Hải tìm đến, quầng thâm dưới mắt, tay cầm chai rượu, trông như một ông chú suy sụp.
Tô Thanh Ngư vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng, cô cầm khăn lau tóc rồi mở cửa, thấy Chu Sơn Hải đứng lúng túng ở ngưỡng cửa.
Chu Sơn Hải nói: “Muộn thế này đến làm phiền, thật sự ngại quá. Tôi không tìm được ai để nói chuyện, nên… cô có tiện không?”
“Vào đi, trong nhà tôi ngoài quỷ dị ra cũng chẳng có gì khác.”
Tô Thanh Ngư bảo Chu Sơn Hải đổi dép vào nhà, cô ném khăn lên sofa, lấy một chiếc áo khoác mặc vào.
“Vậy làm phiền rồi.”
Chu Sơn Hải nhìn thấy những quỷ dị, có con không tim, có con thịt thối nở hoa, có con đầy vết dao, có con kiễng chân bước đi… Dù đã thấy vài lần, anh ấy vẫn có chút sợ hãi.
Tô Thanh Ngư đổi đèn phòng khách sang ánh sáng ấm, lấy một cốc nước cam từ tủ lạnh, rót vào ly thủy tinh, rồi tựa vào sofa, lười biếng nói: “Ngồi đi, đừng lo, chúng không ăn khách đâu.”
Chu Sơn Hải ngồi đối diện Tô Thanh Ngư, lòng đầy tâm sự muốn nói với cô.
Tô Thanh Ngư lên tiếng trước: “Anh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Chu Sơn Hải đan chặt hai tay, biểu cảm có phần rối rắm, nói: “Là thế này, sau khi người anh em Bạch trở về từ phó bản 【Núi Thần Khỉ】, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng tôi biết cậu ấy có tâm sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=534]
Khi về, cậu ấy mang theo một đống tài liệu, nhốt mình trong phòng làm việc mấy ngày, nghiên cứu tới lui. Rồi khi ra khỏi phòng, cậu ấy nói đã liên lạc với vài người, chuẩn bị đến phó bản 【Tập đoàn Sao Mai】.”
“Khi nào đi?”
“Họ đã đi rồi.”
“Hả? Chuyện khi nào?”
Tô Thanh Ngư hơi bất ngờ, vì cô và Bạch Hỏa từng thỏa thuận cùng đi đến phó bản 【Tập đoàn Sao Mai】.
Chu Sơn Hải ngồi trên sofa, tuôn một tràng tâm sự với Tô Thanh Ngư.
Hóa ra, khi Tô Thanh Ngư chưa trở về thế giới thực, Bạch Hỏa đã về trước, nghiên cứu xong tài liệu mang từ phó bản 【Núi Thần Khỉ】 liền lập tức tổ chức đội, đi đến Tập đoàn Sao Mai.
“Chỉ mới rời đi cách đây không lâu. Tôi nói muốn đi, nhưng cậu ấy không cho, còn bảo tôi ở lại quản lý tổ chức Áo Đỏ.”
Đương nhiên Chu Sơn Hải hiểu ý Bạch Hỏa, anh ấy gãi gáy: “Lần này cậu ấy đi, liên lạc với Thẩm Tư Niên và bạn gái cậu ta, còn phát lệnh chiêu mộ công khai, lập đội hơn chục người, mỗi người trong đội đều có kinh nghiệm thông quan nhiều phó bản… Haizz, tôi biết khả năng mình bình thường, nhưng tôi cũng muốn giúp cậu ấy. Cậu ấy dẫn theo bao nhiêu người, sao lại không mang tôi?”
“Anh ở lại quản lý tốt tổ chức Áo Đỏ, chính là đang giúp anh ấy.”
Nhưng Chu Sơn Hải không nghĩ vậy. Anh ấy đã mấy chục tuổi, không còn là trẻ con, anh có lý tưởng riêng và sẵn sàng cống hiến cho sự nghiệp mình tin tưởng, không cần kiểu bảo vệ này.
Anh ấy dụi mắt, giọng mệt mỏi: “Em Tô, trước khi đi, người anh em Bạch có nhắc đến cô. Cậu ấy hỏi mấy lần xem cô đã về chưa. Lúc đó cô vẫn chưa về Thiên Phủ Linh Thành. Cậu ấy nói càng đợi lâu càng nhiều thay đổi, rồi bảo tôi khi cô về thì đưa cái này cho cô.”
Nói xong, Chu Sơn Hải lấy từ trong túi ra một thẻ nhân viên của Tập đoàn Sao Mai, đặt lên bàn trà, tiếp tục: “Tôi không biết đây là gì, cậu ấy chỉ nói đưa thẳng cho cô, cô sẽ biết cách dùng.”
Tô Thanh Ngư cầm thẻ nhân viên, đưa lên xem kỹ.
Thẻ này có ghi tên, chủ nhân ban đầu là một trợ lý nghiên cứu. Người phụ nữ trong ảnh đeo kính, mặc vest nghiêm chỉnh, biểu cảm nghiêm túc.
Chắc chắn Bạch Hỏa đã phát hiện trong tài liệu, để vào phó bản 【Tập đoàn Sao Mai】 cần phải có thẻ nhân viên trước, nếu không, ngay khi vừa vào phó bản sẽ bị xóa sổ.
“Tôi đã có một cái rồi… Dù sao cũng cảm ơn.”
Tô Thanh Ngư từng lấy được một thẻ nhân viên từ phó bản 【Nhà máy nước giải khát Sao Mai】.
Lúc đó, thẻ nhân viên còn trống.
Khi Tô Thanh Ngư chạm vào thẻ nhân viên, trên thẻ lập tức xuất hiện ảnh của chính cô.
Cái mà Bạch Hỏa giữ lại cho cô, cô không cần.
“Phó bản đó vô cùng nguy hiểm, tôi không biết sao cậu ấy đột nhiên quyết định như vậy.”
Chu Sơn Hải ôm trán, tuy không phải người thông minh xuất sắc, nhưng anh ấy cũng không ngốc: “Các cô đã gặp chuyện gì trong phó bản Núi Thần Khỉ?”
Anh ấy cảm thấy chắc chắn có một động lực nào đó khiến Bạch Hỏa trở về lần này và đưa ra quyết định quan trọng như vậy.
Tô Thanh Ngư kể cho Chu Sơn Hải về những gì xảy ra giữa Bạch Hỏa và sư phụ của anh.
Nghe xong, Chu Sơn Hải thở dài: “Tôi biết ngay mà. Khi trở về, tôi hỏi cậu ấy xảy ra chuyện gì, cậu ấy chỉ nói mọi việc thuận lợi, những gì cần hỏi đều đã rõ, hoàn toàn không nhắc đến việc sư phụ cậu ấy qua đời. Giữa cậu ấy và Trí Hư Tản Nhân không chỉ là thầy trò, mà giống như cha con hơn. Trí Hư Tản Nhân mất, chắc chắn cậu ấy rất đau buồn. Đi đến Tập đoàn Sao Mai, không chỉ là để cho sư phụ đã khuất một lời giải thích mà còn là cho chính mình một câu trả lời. Đừng thấy người anh em Bạch bề ngoài siêu phàm, không nhiễm khói bụi trần gian, thực ra cậu ấy rất trọng tình nghĩa, chỉ là không giỏi thể hiện. Lần nào gặp chuyện cũng tự mình gánh vác, đè trách nhiệm trong lòng, bị người ta hiểu lầm cũng không giải thích. Lần này cậu ấy đi đến Tập đoàn Sao Mai, nhiều người trong tổ chức không đồng ý. Cuối cùng, kinh phí cho hoạt động này là do Thẩm Tư Niên tài trợ. Tổ chức của chúng ta, mỗi lần cấp kinh phí ít đến thảm thương, mấy chục đồng âm phủ thì làm được gì? Lần này thì hay rồi, đến mấy chục cũng không cấp.”
Thấy Chu Sơn Hải liên tục bênh vực Bạch Hỏa, Tô Thanh Ngư khẽ cười: “Anh Chu, tình cảm giữa các anh tốt thật.”
“Bạn bè là thế mà, cô và Trang…”
Chu Sơn Hải đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, vội chuyển chủ đề: “Thôi không nói chuyện này nữa. Lần này tôi đến tìm cô, thực ra còn một yêu cầu quá đáng.”
Nửa câu trước, Chu Sơn Hải đánh trống lảng, Tô Thanh Ngư cũng coi như không nghe thấy.
“Anh nói đi.”
Cô cụp mắt uống một ngụm nước cam, che giấu cảm xúc cuộn trào trong đáy mắt.
Anh ấy nhìn Tô Thanh Ngư bằng ánh mắt kiên định: “Nếu cô đi đến phó bản Tập đoàn Sao Mai, xin hãy mang tôi theo.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận