Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 471: Núi Thần Khỉ (2)

Ngày cập nhật : 2025-09-19 01:15:50
“Sư phụ anh còn là bác sĩ ư?”
Nếu vậy, hẳn Trang Hiểu Điệp đã gặp Trí Hư Tản Nhân. Chứng mộng du của cô ấy không thể chữa bằng y học thông thường, kim bạc trong kẹp tóc bướm có thể dùng để kiềm chế mộng du.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp quen từ nhỏ.
Cô có đoạn ký ức đó.
Trang Hiểu Điệp đi khám khi nào? Cuối tuần sao?
Tô Thanh Ngư liên tục suy nghĩ.
Bạch Hỏa gật đầu: “Sư phụ không chỉ có y thuật cao minh, nghiên cứu thuật pháp cũng vượt xa ta. Ta từng khuyên người xuống núi cùng, cứu dân chúng khổ sở trong ô nhiễm, nhưng người không muốn. Người nói số trời đã định, sức người không đổi được, chi bằng thuận theo tự nhiên, hợp thiên lý. Ta không đành lòng nên xuống núi một mình.”
Tô Thanh Ngư an ủi: “Tôi tin số mệnh và nhân quả, nhưng cũng tin sức người có thể đổi kết quả.”
Bạch Hỏa tiếc nuối: “Người mỗi chí khác, ta không ép được, chỉ thấy đáng tiếc. Người từng rời núi Thần Khỉ, nửa đời sau lại trở về. Người nói điểm xuất phát chính là điểm kết thúc.”
Trong lòng Bạch Hỏa rất mong sư phụ xuống núi, kề vai chiến đấu cùng anh.
Nhưng tính sư phụ giống anh.
Một khi đã quyết, khó mà thay đổi.
Họ không thể thuyết phục nhau.
Trí Hư Tản Nhân không muốn Bạch Hỏa xuống núi, nói chỉ cần anh tập trung tu luyện trên núi, ngọn núi này sẽ bảo vệ anh bình an vô sự cả đời.
Nhưng Bạch Hỏa cố chấp. Anh cho rằng bình an hay trường sinh bất lão qua tu luyện không phải điều anh theo đuổi.
Anh cho rằng, bước vào cõi trần cũng là tu hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=471]

Không thử thay đổi, sao biết không thể đổi?
Sự xáo trộn ngoài kia không làm rối được đạo tâm anh.
Nếu vì thế mà chết trên đường chứng đạo, Bạch Hỏa không hối tiếc.
Còn Trí Hư Tản Nhân cho rằng, chuyện số trời đã định, đừng cưỡng cầu can thiệp nhân quả. Nhân loại bị ô nhiễm quấy nhiễu vì chính nhân loại. Chỉ cần con người còn tồn tại, ô nhiễm sẽ không biến mất.
Chi bằng ở trên núi tu luyện, tìm kiếm sự siêu thoát, trường sinh bất lão.
“Tổ đổ, trứng nào còn nguyên? Ngọn núi này không bảo vệ được ai bình an. Cuối cùng phó bản vẫn giáng xuống núi Thần Khỉ.”
Dù hai người bất đồng lớn, thậm chí chia tay không vui, địa vị của Trí Hư Tản Nhân trong lòng Bạch Hỏa không lay chuyển. Anh hy vọng sư phụ bình an: “Sư phụ biết ô nhiễm nơi này ngày càng nặng, nhưng vẫn không bỏ ngọn núi. Haiz, ta không thuyết phục được, chỉ mong lần này trở lại, người vẫn như xưa.”
“Anh nói đạo hạnh sư phụ vượt anh, vậy hãy tin người. Lựa chọn của người là tốt nhất cho bản thân.”
Bạch Hỏa gật đầu.
Thực tế, anh không biết nhiều về quá khứ của Trí Hư Tản Nhân.
Từ khi có ý thức, anh đã tu luyện trên núi.
Với anh, sư phụ vừa nhân từ, vừa nghiêm khắc.
Mọi chuyện anh biết đều do sư phụ nói.
Nhưng chuyện nghe từ người khác, chưa chắc là sự thật.
Chuyến xuống núi này cũng là một lần rèn luyện với Bạch Hỏa.
Bạch Hỏa kể thêm vài chuyện cũ giữa anh và sư phụ cho Tô Thanh Ngư.
Hồi ức như dòng suối nhỏ, chảy trong sông đời khiến năm tháng dịu dàng.
Bạch Hỏa kể, anh mắc bệnh di truyền, toàn thân trắng bệch do thiếu hắc tố, vốn không thể tiếp xúc ánh nắng.
Sư phụ vẽ bùa giúp anh khắc phục yếu điểm này.
Với anh, sư phụ cũng là cha.
Dạy anh đọc viết, truyền thụ bản lĩnh.
Hai người hiếm khi tranh cãi.
Lần tranh luận lớn nhất là về việc xuống núi.
Tô Thanh Ngư và Bạch Hỏa vừa nói vừa đi lên núi.
Đạo quán ẩn trong rừng thông rậm rạp. Không ai dọn cỏ dại trước cửa, tường viện phủ đầy dây leo xanh mướt. Đạo quán được xây bằng gạch ngói, tường đỏ bên ngoài bong tróc, lộ dấu vết thời gian.
Trên cửa đạo quán treo tấm biển chữ loang lổ, miễn cưỡng nhận ra ba chữ “Thanh Vân Quán”.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Hỏa, đẩy cửa gỗ nhỏ, qua tiền sảnh, đến một sân viện tĩnh lặng. Trong sân, những cây ngô đồng to lớn vươn cao, che chở đạo quán cổ kính.
Một con chó vàng già nằm lười dưới gốc cây, đang ngủ.
Giữa sân có giếng cổ, bên cạnh là nửa thùng nước, gợn sóng ánh lên dấu vết sinh hoạt con người.
“Nguyên Bảo, ta về rồi.”
Bạch Hỏa gọi tên chó, định trêu bạn cũ.
Ai ngờ con chó mở mắt, không vẫy đuôi làm nũng với Bạch Hỏa mà đột nhiên nổi giận, há miệng to, nhe răng sủa điên cuồng.
Răng nhọn của Nguyên Bảo lòi ra, cơ bắp căng, cổ họng gầm gừ, thân hạ thấp, lông đuôi xù lên, lao thẳng vào họ.
Như muốn xua đuổi.
Lúc này, con chó vàng mất hết lý trí, chỉ còn bản năng cắn xé con người.
“Cẩn thận!”
Tô Thanh Ngư cầm dao, lùi một bước.
Bạch Hỏa nhanh tay dán lá bùa lên trán con chó.
Con chó như bị sét đánh, cứng đờ, ngã vật ra.
Lúc này, Trí Hư Tản Nhân nghe thấy tiếng động, bước ra từ trong nhà.
Phong thái lão đạo sĩ như tiên, râu dài, mặc áo choàng đen giản dị giống Bạch Hỏa, viền tay áo thêu vân văn, qua nhiều lần giặt đã phai màu, ngả trắng.
Ông đứng thẳng, dù đã ngoài bảy mươi vẫn toát lên vẻ siêu nhiên, điềm tĩnh.
Thấy Bạch Hỏa, Trí Hư Tản Nhân không ngạc nhiên, chỉ lạnh nhạt: “Con về rồi.”
Bạch Hỏa lập tức hành lễ: “Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đứng dậy đi.”
Ánh mắt Trí Hư Tản Nhân rơi trên Nguyên Bảo đang sùi bọt mép dưới đất: “Nguyên Bảo dính thứ bẩn, chưa được trừ nên không nhận ra con. Đừng trách nó.”
“Đồ nhi hiểu.”
Bạch Hỏa đứng thẳng, lòng bàn tay hướng lên giới thiệu Tô Thanh Ngư: “Sư phụ, đây là Tô cô nương Tô Thanh Ngư. Lần này chúng con về với tư cách người thử thách.”
“Trăng biến mất, ngoài kia đêm đã khuya. Các con vào nhà trước đi.”
Tô Thanh Ngư cúi đầu liếc điện thoại, thời gian hiển thị là hai giờ sáng.

Bình Luận

31 Thảo luận