Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 522: Vườn Địa Đàng Đen (3)

Ngày cập nhật : 2025-09-29 20:49:18
“Ngài Rắn…”
“Cô có thể gọi tôi là Samael.”
Con rắn trắng lại muốn như trước, trườn theo mắt cá chân của Tô Thanh Ngư để bò lên, nhưng lần này, Tô Thanh Ngư cúi thẳng xuống, túm lấy nó, nhấc bổng lên.
Sao con rắn này cứ thích bò lung tung thế?
Tên của người ngoại quốc khó nhớ, Tô Thanh Ngư chọn lọc bỏ qua, gọi theo cách cô thấy thuận miệng.
“Ờ… Rắn Ngũ Cốc, ý cậu nói đưa cậu ra ngoài là sao? Cậu có thể rời khỏi phó bản này à?”
Khi con rắn thốt ra hai từ “phó bản”, cô đã rất ngạc nhiên, giờ con rắn lại nói cô có thể đưa nó rời đi cùng.
“Là Samael.”
Con rắn sửa lại cách gọi của cô, vặn vẹo trong tay cô, cố giãy để xuống.
“Thì cũng thế thôi, tôi cứ gọi cậu là Rắn.”
Con rắn lắc đuôi tỏ ý không quan tâm, nó nói: “Trước khi tôi trả lời câu hỏi của cô, cô phải trả lời câu hỏi của tôi.”
“Nói đi.”
Những viên ngọc trên người làm Tô Thanh Ngư cảm thấy khó chịu, nhưng cô lại không thể thả rông như vậy.
Con rắn hỏi cô: “Từ hôm qua cô đã biểu hiện khác so với trước đây, tôi hỏi cô, có phải cô đến từ thế giới bên ngoài không?”
Hẳn là nó muốn hỏi liệu Tô Thanh Ngư có phải là người thử thách.
Nhưng nó không biết thuật ngữ chuyên môn “người thử thách”.
“Đúng vậy.”
Tô Thanh Ngư hứng thú quan sát con rắn trắng nhỏ, đặc biệt là đôi mắt xanh mực, tựa như cánh rừng rậm rạp u tối nhất: “Chẳng lẽ cậu cũng thế?”
Con rắn nhận được câu trả lời nó muốn, có phần phấn khích nói: “À, đừng hiểu lầm, tôi và cô không giống nhau, cô có thể gọi tôi là quỷ dị, dĩ nhiên, tôi thuộc loại thông minh hơn.” Con rắn nhìn Vô Tâm: “Tôi và anh ta gần giống nhau.”
Một quỷ dị cấp vàng.
Tô Thanh Ngư ném con rắn xuống đất, cảnh giác lùi lại.
“Đừng sợ, tôi không hứng thú với việc ăn thịt người… ừ, tạm thời không hứng thú.”
Con rắn vặn vẹo cái đuôi, chính nó cũng không tin lời mình nói: “Vườn Địa Đàng này đúng là tệ hại, phải không? Luôn luôn sáng tỏ, không có máu tươi, cũng chẳng có bóng tối. Con người đúng là loài thiếu trí tưởng tượng, lại có xu hướng tự hủy diệt nghiêm trọng. Đám lão già trong phòng thí nghiệm sợ hãi nó, nên quyết định phong tỏa nơi này, xây dựng một chốn tiên cảnh nhân gian. Loài người các cô phái hai nhà nghiên cứu đến đóng vai Adam và Eve, trong trí tưởng tượng thần kinh của họ, tôi được sinh ra. Theo sự gia tăng ô nhiễm của họ, tôi từ hình dạng con người ban đầu biến thành thân rắn đầu người rồi lại thành rắn. Chết tiệt, chắc chắn là do những thí nghiệm đó mà tôi quên mất quá khứ của mình. Quỷ dị hồi sinh đều có ký ức, còn đầu óc tôi thì trống rỗng. Tôi phải ở cái chỗ tồi tệ này diễn mấy câu chuyện cổ tích nhàm chán cùng họ. Trước khi cô đến, chỉ có một con ngốc từng vào đây. Cô ta suốt ngày ôm một cuốn sách, tin chắc nội dung trong sách là quy tắc thật, hoàn toàn không nghe lời tôi nói. Không còn cách nào, tôi đành lên người cô ta rồi ăn thịt luôn. Kha kha, nói nhiều với cô thế này cô cũng chẳng hiểu, tóm lại, cô phải tin tôi, làm theo lời tôi, những gì tôi nói mới là đúng.”
Nếu những gì con rắn nói là thật, vậy thì người thử thách trước đó vì tin rằng nội dung trong sách là quy tắc thật nên đã chết.
“ lTôi hiểu.”
Tô Thanh Ngư cảm thấy con rắn này cũng chẳng phải loại tốt lành gì: “Hơn nữa còn nghe được mấy thứ ghê gớm.”
Sự biến dị của ô nhiễm không chỉ nhắm vào con người, mà còn nhắm vào cả quỷ dị.
Con rắn tỏ ra thân thiện với cô, lý do là vì nó muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng cô có thể tin tưởng một quỷ dị trong phó bản sao?
Tô Thanh Ngư nói: “Nếu cậu là quỷ dị trong phó bản, tôi chỉ có thể đưa cậu rời đi bằng cách ký khế ước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=522]

Cậu có muốn ký khế ước với tôi không?”
Cô không thể ký với quá nhiều quỷ dị, như vậy sẽ thu hút sự chú ý của nó.
Nhưng khế ước có thể tăng độ tin cậy của con rắn, cô muốn ký khế ước trước, rồi khi rời khỏi phó bản thì hủy khế ước.
“Không cần phiền phức vậy, tôi có thể bám vào người cô, đây là năng lực đặc biệt của tôi. Chỉ cần cô rời đi, tôi có thể đi theo mà không cần khế ước.”
Con rắn muốn rời khỏi phó bản này rồi đến phó bản 【Thành Enoch】, nó cảm thấy mình thuộc về phó bản đó.
Cuối cùng, con rắn giao cho Tô Thanh Ngư một nhiệm vụ rất quan trọng.
Đó là khiến Cain ghen tị, để hai anh em họ tàn sát lẫn nhau.
Con rắn này luôn muốn trườn lên người Tô Thanh Ngư, nhưng có một số lời cô không muốn để nó nghe thấy. Cô lấy lý do sợ bị phát hiện, bảo con rắn trốn dưới gốc cây táo đợi cô.
Cô đi tìm Cain một mình.
Trên đường, sau khi trả giá, Tô Thanh Ngư hỏi ý kiến Vô Tâm và Anh Lạc.
“Tại sao con Rắn Ngũ Cốc đó không có ký ức? Với quỷ dị các anh, việc không có ký ức thời làm người có hợp lý không?”
Anh Lạc tỏ vẻ không biết.
Vô Tâm thì nói: “Có thể nó vốn không thuộc về phó bản này mà bị cấy ghép vào đây sau này, nên ký ức thời làm người của nó không được kích hoạt, và trong lòng nó có khao khát mãnh liệt muốn đến nơi nó thuộc về.”
“Vậy là, thí nghiệm của Tập đoàn Sao Mai không chỉ nhắm vào con người và động vật, mà còn cả quỷ dị.”
Tô Thanh Ngư nhớ đến thí nghiệm lai người và quỷ dị mà Trí Hư Tản Nhân nhắc đến, càng điều tra, cô càng cảm thấy sự thật sâu kín và u tối.
Hẳn tập đoàn Sao Mai đã tiến hành nghiên cứu có hệ thống về quỷ dị.
Họ sẽ nghiên cứu cách quỷ dị sinh ra, thể chất, cấu trúc sinh lý, phương thức sinh sản, trạng thái tâm lý, v.v.
“Vô Tâm, nếu con người lấy anh làm thí nghiệm, anh cảm thấy thế nào?”
“Không cảm thấy gì.”
Vô Tâm chỉ biết ăn thịt đối tượng thí nghiệm.
Tô Thanh Ngư lại như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi thêm một câu: “Nếu đối tượng thí nghiệm là tôi thì sao?”
“Nếu khế ước còn, tôi sẽ trung thành với mệnh lệnh của chủ nhân.”
Lời ngầm của câu này là, nếu khế ước không còn, cô chẳng khác gì những đối tượng thí nghiệm khác.
Tô Thanh Ngư nhìn vào đôi mắt đen kịt của Vô Tâm, nơi đó chứa đựng bóng tối sâu thẳm.
Cô tin Vô Tâm sẽ làm đúng như lời anh nói.
Lòng trung thành bắt nguồn từ khế ước.
Còn lại chỉ là dục vọng ăn uống.
Tô Thanh Ngư đột nhiên tò mò về kết luận nghiên cứu của tập đoàn Sao Mai đối với loài quỷ dị.
Theo những gì cô biết, dù là quỷ dị, cũng tồn tại sự khác biệt về tính cách.
Những khác biệt này chịu ảnh hưởng từ ký ức thời làm người.
Dù quỷ dị có thể như người ngoài cuộc, nhìn lại quá khứ của mình mà không chút gợn sóng, nhưng sự tồn tại của quá khứ khiến quỷ dị trở nên hoàn chỉnh hơn.
Con rắn đã mất đi quá khứ của mình dưới sự sắp đặt cố ý của Tập đoàn Sao Mai.
Vì vậy, bản năng khiến nó đi tìm kiếm.
Vô Tâm muốn ăn tim Tô Thanh Ngư, Anh Lạc muốn dùng nội tạng của cô để trồng hoa, đều là vì những trải nghiệm thời làm người trong quá khứ.
Nỗi ám ảnh quá khứ như động lực nguyên thủy của quỷ dị.
Là sức mạnh sinh ra chúng.
Cũng là sức mạnh duy trì sự tồn tại của chúng.
Việc hiểu sâu hơn về quỷ dị rất quan trọng.
Càng đến gần tập đoàn Sao Mai, Tô Thanh Ngư càng lo lắng về một điều, đó là ảnh hưởng của “nó” đối với quỷ dị lớn đến mức nào?
Nếu ảnh hưởng này vượt qua khế ước, thì trong các phó bản khác của tập đoàn Sao Mai, cô phải tính đến rủi ro to lớn là sự phản bội của quỷ dị.

Bình Luận

31 Thảo luận