Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 265: Đoàn xiếc Táo Đỏ (33)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 00:58:00
Tô Thanh Ngư chủ động đưa ra lời mời. Trong quy tắc thông quan nói phải từ chối mọi yêu cầu của Ưu Ưu và nhanh chóng rời đi, nhưng lúc này, Tô Thanh Ngư chiếm thế chủ động.
Là cô đang mở lời.
Hy vọng cái bánh vẽ to tướng này có thể khiến Ưu Ưu bị mê hoặc.
Quy tắc thông quan cấp S của 【Đoàn Xiếc Táo Đỏ】 là một đống tiếng “khặc khặc”.
Tô Thanh Ngư nhờ Vô Tâm dịch giúp. Vô Tâm bảo, đám “khặc khặc khặc” đó thực chất là một loạt ký hiệu quỷ dị vô nghĩa, nếu dịch sang ngôn ngữ loài người thì nghĩa là “líu lo lảm nhảm”.
Quy tắc thông quan cấp S có thể nhìn rõ được hai chữ “chú hề”.
Nếu điểm mấu chốt nằm ở chú hề, vậy thì chỉ cần ký khế ước được với chú hề, mọi vấn đề đều có thể giải quyết.
Ưu Ưu chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi: “Thật không? Điều em nói là thật lòng thì tôi đồng ý.”
Câu này chính là một cái bẫy.
Trên khuôn mặt Ưu Ưu vẫn còn vương nước mắt.
Tô Thanh Ngư không thể nào đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của cậu ta, dù là lấy lui làm tiến.
Vì vậy, cô lạnh giọng nói: “Tôi không hứa hẹn với anh điều gì, tôi chỉ đang nói về một khả năng trong tương lai. Quyền lựa chọn là của anh.”
Vô Tâm là quỷ dị cấp vàng, đặc điểm của anh chính là cực kỳ đắt đỏ.
Nhưng đắt thì cũng là có giá.
Đối với Tô Thanh Ngư mà nói, số tiền âm phủ trong thẻ ngân hàng Thiên Địa của cô đủ để duy trì khế ước với Vô Tâm đến khi trời đất lụi tàn, vũ trụ diệt vong.
Ưu Ưu là quỷ dị cấp đỏ, còn có thêm một số yêu cầu đặc biệt khác.
Điều này hơi phiền.
Tiền âm phủ thì dễ, muốn thứ như “tình yêu”, Tô Thanh Ngư thật sự không có.
Cô chưa từng tiếp xúc với quỷ dị cấp đỏ, ngay cả trong cuốn tiểu thuyết 《Kinh Dị Giáng Lâm》, quỷ dị cấp đỏ cũng chỉ tồn tại như một phần thiết lập bối cảnh mà thôi.
Muốn sống chung với quỷ dị cấp đỏ, Tô Thanh Ngư phải tự mình dò dẫm cách thích hợp.
Ưu Ưu lại hỏi bằng giọng đáng thương hỏi: “Tôi không có tay, em có thể giúp tôi lau khô nước mắt được không?”
“Phải ký khế ước với tôi trước đã.”
Tô Thanh Ngư kiên định giữ vững lập trường của mình.
Đám người mặt đậu kéo đến đông nghịt, vây thành một vòng càng lúc càng chặt, đôi mắt đen sì lơ lửng như hàng trăm chiếc đèn lồng tối om.
Vô Tâm nhắc nhở: “Chủ nhân, đám đầu khoai này sẽ gây ô nhiễm nhẹ.”
Tô Thanh Ngư lấy từ ba lô đen ra bình nước màu đỏ, đổ đều hai bên lối đi trên cầu đá.
Kết hợp thêm bùa chú của Bạch Hỏa.
Lũ người mặt đậu kia không dám lại gần thêm.
Theo quy tắc, khi chú hề khóc, phải nhanh chóng rời đi.
Ưu Ưu vẫn đang do dự.
Tô Thanh Ngư thúc giục: “Có ký không? Tôi có thể trả cho anh lương cực cao đấy.”
Nơi này không thể nấn ná lâu.
Dù sức chiến đấu của đám người mặt đậu kia không mạnh, nhưng số lượng quá đông.
Mỗi con một miếng thì có thể nuốt chửng Tô Thanh Ngư không còn một mẩu xương.
Ưu Ưu ngẩng đầu, nước mắt đã trôi đi lớp ngụy trang của cậu ta.
Dưới đôi mắt long lanh ấy, là hai hình trái tim đỏ rực.
Thứ đặc điểm quái lạ này khiến Ưu Ưu vừa đặc biệt, vừa thần bí.
Những đường kẻ đầy màu sắc chằng chịt trên gương mặt cậu ta. Giọng nói quái dị hòa lẫn tiếng cười và tiếng khóc vang lên: “Vậy tôi có thể mang theo bạn bè của mình không?”
Đoàn xiếc chính là sân chơi của cậu ta.
Từ trước đến giờ, trong đoàn xiếc Táo Đỏ, cậu ta chỉ giữ lại những người mà bản thân thấy hứng thú, cho họ giữ nguyên tính cách.
Những kẻ còn lại, cậu ta sẽ dùng chỉ tơ điều khiển, ép bọn họ diễn trò cùng mình.
Cậu ta muốn mang theo cả đoàn xiếc.
Nhưng Tô Thanh Ngư chắc chắn sẽ không ký hết khế ước với đám quỷ dị trong đoàn đó.
“Anh phải từ bỏ đoàn xiếc của mình.” Tô Thanh Ngư tựa vào thành cầu đá, nhìn màn sương trắng ở cuối thị trấn, nhẹ nhàng nói: “Nếu anh đã từng thấy thế giới bên ngoài phó bản rồi, sao không thử đổi cách sống?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=265]

Ở đoàn xiếc Táo Đỏ, anh không thể có được thứ mình muốn.”
“Đây là vương quốc của tôi.”
Ưu Ưu như một đứa trẻ ôm khư khư món đồ chơi, không buông tay.
Tô Thanh Ngư nghiêm túc nói: “Nó cũng đến lúc nên sụp đổ rồi. Một vị vua chỉ biết ngồi mãi trên ngai vàng, dẫu có khả năng khuynh đảo thiên hạ, cũng như con thú bị nhốt trong cái lồng được vẽ nên. Vương quốc của anh, không phải nơi anh nhìn tới mà là ở nơi bước chân anh chạm đến.”
Lăn lộn trong phó bản lâu như vậy, Tô Thanh Ngư đã học được kỹ năng gạt người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Dù sao thì lý lẽ là thứ có thể bẻ xuôi bẻ ngược.
Giống như hai con sâu, một con leo lên tường rớt xuống, kiên trì leo tiếp, có thể khen là bền chí, mà cũng có thể mắng là lì lợm không biết thay đổi.
Một con khác leo lên rớt xuống lập tức đổi hướng, có thể nói là linh hoạt nhanh trí, mà cũng có thể bảo là không kiên trì đã bỏ cuộc.
Tóm lại, lời nói là thứ phục vụ cho mục đích.
Tô Thanh Ngư luôn đặt mục tiêu cuối cùng lên hàng đầu.
Quỷ dị là thứ đôi khi đơn thuần đến không ngờ.
Dù là cấp đỏ cũng vậy.
Ưu Ưu ngừng khóc, gật đầu: “Bé câm, em nói đúng.”
“Phải thế chứ.”
Dù sao quỷ dị còn dễ lừa hơn con người.
“Nhưng muốn ký khế ước với tôi không dễ đâu.”
Ưu Ưu có sự kiêu ngạo của mình: “Tôi cần một giọt máu tim của em mới ký khế ước được. Giá sử dụng tôi là tình yêu của em hoặc mười vạn tiền âm phủ. Khi tình yêu đạt mức tối đa thì chính là lúc tôi hái quả ngọt.”
Muốn lấy máu tim, phải dùng một cây kim thép dài bằng ngón tay, đâm từ ngực vào tim mà rút máu.
“Anh cười một cái đi rồi hẵng bàn tiếp mấy chuyện đó.”
Tô Thanh Ngư luôn ghi nhớ quy tắc thông quan, không vì lợi ích trước mắt mà quên mất nguy hiểm trong phó bản.
Dù gì quy tắc mới là tối thượng trong phó bản.
Ưu Ưu bật cười qua làn nước mắt.
Cậu ta hỏi: “Giờ em còn muốn ký khế ước với tôi không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Tô Thanh Ngư rất biết trọng dụng quỷ có tài.
Một con quỷ dị cấp đỏ, bằng ngàn bằng vạn đám cấp thấp.
Theo tin từ Đỗ Vũ và Vô Tâm từng cung cấp, quỷ dị cấp đỏ chỉ có năm con.
Một con đã bị ký khế ước, một con làm thủ lĩnh tổ chức Áo Đen ở thế giới thực.
Ngoài Ưu Ưu, chỉ còn hai con mất tích.
Một ở thực giới, một lẩn trong phó bản.
Số lượng quỷ dị cấp cao chỉ chừng ấy.
Phải xuống tay trước.
Tô Thanh Ngư bảo Vô Tâm dùng kim thép rút máu tim.
Máu đỏ tươi chảy dọc theo cây kim xuống bát.
Ưu Ưu bưng bát máu uống cạn, hai cánh tay vốn trống rỗng mọc lại, áo len xanh biển hóa thành bộ đồ hề sặc sỡ.
Đây mới là dáng vẻ ban đầu của cậu ta.
Khoảnh khắc khế ước thành lập, cổ tay Tô Thanh Ngư xuất hiện một vòng chỉ bạc.
Đồng thời, phần thưởng khế ước tiết lộ cho cô biết, quy tắc thông quan cấp S chính là đưa chú hề rời khỏi đoàn xiếc Táo Đỏ.
Đúng lúc này, điện thoại Tô Thanh Ngư đổ chuông.
Hiện tên cuộc gọi: Tòa soạn.
Cô chưa kịp nhấn nút nghe, điện thoại đã tự động bắt máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ tiêu chuẩn, vô cảm.
“Cô Tô, vì lần trước cô không nộp bài viết về Nhà máy nước giải khát Sao Mai, tòa soạn quyết định phạt cô 100 đồng âm phủ. Hạn trong ba ngày chuyển tiền vào tài khoản XXX ngân hàng Thiên Địa.”
Số tiền này, dĩ nhiên Tô Thanh Ngư sẵn sàng trả, tránh phiền phức.
Ưu Ưu giật lấy điện thoại trong tay cô, tươi cười bắt chuyện với quỷ dị bên đầu dây.
Sau đó, Tô Thanh Ngư bị tòa soạn block.
Thấy Ưu Ưu có khí thế dọa người đến thế, cô tiện tay chụp một bức ảnh phong cảnh đăng lên vòng bạn bè.
Caption: Bích ngọc trang thành nhất thụ cao, Vạn điều thuỳ hạ lục ty thao.
Dĩ nhiên, trong tấm ảnh phong cảnh, Ưu Ưu “vô tình” lọt vào khung hình.
Chẳng bao lâu sau, Tô Thanh Ngư phát hiện đám bạn đủ loại quỷ dị trong danh bạ mình đang hoảng loạn đồng loạt tháo chạy.
Từ chương sau mình đổi xưng hô Tô Thanh Ngư và Ưu Ưu thành tôi - cậu >< tôi - cô nhé.

Bình Luận

31 Thảo luận