Cô cần phải tìm được con chó đen nhỏ.
Phần giữa quy tắc thứ ba 【Tây Lương Nữ Quốc】.
【Tiếng sủa của chó đen nhỏ có thể khiến Nhị Lang Thần mở mắt.】
Nhị Lang Thần đã từng mở mắt một lần, chứng tỏ khi đó chó đen nhỏ đang ở gần.
Đợi đến khi bốn thầy trò Đường Tăng rời đi, Tô Thanh Ngư bảo cung nhân đi cùng đứng chờ ngoài điện rồi đưa cho Anh Lạc một ngàn đồng âm phủ, để nàng tìm kiếm cùng mình.
Đứa trẻ trên vai Anh Lạc bò xuống, len lỏi vào mọi ngóc ngách khuất trong phòng như một con chó con, dùng mũi rà sát mặt đất rồi lôi từ dưới gầm giường ra một cái giỏ.
Trong giỏ có một con chó con lông đen.
Thân hình nó gầy yếu, đôi tai cụp xuống, miệng chỉ phát ra tiếng rên khe khẽ.
Tô Thanh Ngư rót ít nước ấm, cho con chó uống.
Chó con liếm vào lòng bàn tay Tô Thanh Ngư.
“Anh Lạc, giúp tôi giấu con chó này đi, chăm sóc nó cẩn thận. Sau này sẽ có lúc cần dùng đến nó.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Quốc vương Nữ Nhi Quốc biết tin Đường Tăng không sinh ra được đứa trẻ, triệu kiến Tô Thanh Ngư.
“Tô thừa tướng, vì sao Ngự Đệ ca ca không sinh ra kén?”
Quốc vương đưa tay xoa ấn đường.
Trong Tây Lương Nữ Quốc, bất kỳ nữ nhân nào uống nước sông Tử Mẫu đều sẽ sinh ra kén sau ba ngày.
Chỉ cần đem kén đó đặt lại vào nước sông Tử Mẫu, chờ đến khi hài nhi phá kén chui ra là được.
Thế nhưng Đường Tăng và Trư Bát Giới lại sinh ra khối u thịt.
Điều này rõ ràng không đúng với mong đợi của Quốc vương.
Tô Thanh Ngư cung kính đáp:
“Tâu Nữ vương Bệ hạ, có lẽ vì bọn họ là nam nhân từ nơi khác đến, khác với nữ nhân trong thành.”
“Vậy thì biết làm sao đây? Cuộc gặp gỡ với Ngự đệ là sự dẫn dắt của ông trời, trẫm không thể dễ dàng để họ rời đi.”
Quốc vương Nữ Nhi Quốc dựa vào long ỷ, mái tóc đen óng được cố định bằng trâm vàng, búi cao.
Ngón tay thon dài gõ nhịp trên tay vịn long ỷ: “Trẫm phải làm thế nào để thuyết phục Ngự Đệ ca ca ở lại đây?”
“Trước hết hãy giữ lại giấy thông hành của bọn họ. Không có giấy thông hành, tạm thời họ sẽ không rời đi được.”
“Làm vậy không phải kế lâu dài.”
Quốc vương muốn Đường Tăng thật lòng ở lại bên mình.
Những ngày gần đây, nàng thường mơ thấy cùng Ngự Đệ ca ca hoà thuận, ân ái đến bạc đầu.
Khi tỉnh mộng, lại thấy ngẩn ngơ mất mát.
“Bệ hạ có thể tiếp xúc với Đường Tăng nhiều hơn, biết đâu có thể thay đổi được ý nghĩ của hắn.”
Tô Thanh Ngư chỉ muốn kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Quy tắc thông quan【Tây Lương Nữ Quốc】.
【Cấp S: Để bốn thầy trò Đường Tăng đến Tây Thiên thỉnh kinh.】
Quy tắc thứ nhất【Tây Lương Nữ Quốc】.
【Hãy nhớ, con đường thỉnh kinh tìm kiếm sự hoàn mỹ trọn vẹn, thiếu một thì không trọn vẹn. Hãy ngăn bốn thầy trò Đường Tăng lấy được giấy thông hành, đừng để họ rời khỏi Tây Lương Nữ Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=377]
Càng đến gần Linh Sơn thì càng nguy hiểm, con đường này sẽ không thể đến được Tây Phương Cực Lạc, hãy chấm dứt tất cả ngay tại đây.】
Quy tắc số một này bề ngoài có vẻ mâu thuẫn với quy tắc cấp S, thực chất vẫn có khe hở để khai thác.
Câu con đường thỉnh kinh tìm kiếm sự hoàn mỹ trọn vẹn mới là mấu chốt.
Bây giờ, chắc chắn là chưa đạt đến “hoàn mỹ trọn vẹn”.
Trong quy tắc còn nói, con đường này sẽ không thể đến được Tây Phương Cực Lạc.
Điều đó có nghĩa là, con đường mà bốn thầy trò Đường Tăng đang đi hiện tại, không phải là con đường thỉnh kinh đúng đắn.
Trên giấy thông hành không có bất kỳ quốc gia nào đóng dấu.
Suốt chặng đường này bốn thầy trò Đường Tăng đều đi sai hướng.
Càng đi về sau thì càng sai.
Vì vậy, phải giữ họ lại ở Tây Lương Nữ Quốc.
Chấm dứt sai lầm ngay tại đây.
Mấy quy tắc vượt ải phía sau đều tập trung vào chữ “giữ”.
Chỉ có quy tắc vượt ải cấp S là để bốn thầy trò Đường Tăng “đi”.
“Giữ” thì đơn giản hơn, dễ đạt thành hơn, nhưng Đường Tăng đã bị ký sinh, ba đồ đệ thì kẻ này còn méo mó hơn kẻ kia, giữ họ lại rất có thể sẽ phải trả giá bằng cả Tây Lương Nữ Quốc.
Còn “đi” được đặt ở cấp S, yêu cầu cao hơn, nhưng tác dụng phụ hẳn sẽ nhỏ hơn.
Cao ở chỗ, phải đi đúng con đường Tây hành chân chính.
Tác dụng phụ nhỏ ở chỗ, sẽ không gây hại đến Tây Lương Nữ Quốc.
Ngân hàng Thiên Địa chỉ cho phép Tô Thanh Ngư đi theo quy tắc thông quan cấp S.
Làm thế nào để khiến họ vừa tuân thủ quy tắc, không rời khỏi Tây Lương Nữ Quốc, lại vừa đi đúng con đường Tây hành chân chính?
Tô Thanh Ngư quyết định ra tay từ ba đồ đệ của Đường Tăng.
Muốn gặp riêng Sa Hoà Thượng, cần phải tách hắn ra khỏi Đường Tăng.
Vì vậy, Tô Thanh Ngư nói với Quốc vương Nữ Nhi Quốc:“Bệ hạ, dung mạo ngài tuyệt thế, khuynh quốc khuynh thành, nam nhân trên đời này, chỉ cần gặp qua, ắt sẽ không rời mắt. Đường Tăng luôn khước từ, chỉ vì hắn là người tu hành, đoạn tuyệt thất tình lục dục, thêm vào đó ba đồ đệ luôn ở bên, người đông mắt tạp, trong lòng hắn chắc có phần e ngại, tất nhiên sẽ không hành động gì. Chi bằng bệ hạ mời hắn đơn độc chiêm ngưỡng quốc bảo, nếu lúc bốn bề vắng lặng hắn lại nhìn bệ hạ thì biết đâu trái tim phàm trần bị phong kín bấy lâu sẽ rung động trở lại.”
“Ái khanh nói rất đúng.”
Quốc vương Nữ Nhi Quốc gật đầu, đôi mắt phượng hơi nâng lên, ánh nhìn rơi trên người Tô Thanh Ngư, có phần nghi hoặc: “Từ nhỏ ái khanh sống ở đây, sao lại am hiểu chuyện yêu đương nam nữ đến vậy?”
“Tâu bệ hạ, thần cũng chỉ là dựa trên sách vở.”
Tô Thanh Ngư hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến.
“Là đọc thoại bản sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Thanh Ngư mỉm cười: “Nếu bệ hạ hứng thú, thần sẽ sai người sưu tầm vài cuốn đưa vào cung để bệ hạ tiêu khiển.”
“Cũng được.”
Phong tục Tây Lương Nữ Quốc rất cởi mở, hầu như không có nhiều quy củ ràng buộc nữ tử. Những sách vở tình cảm ái luyến lưu truyền khắp dân gian, đâu đâu cũng có.
Nếu có nam nhân từ bên ngoài đến đây, nữ tử trong thành sẽ không hoảng hốt mà ngược lại, còn nhiệt tình vây xem.
Trong thành còn đặc biệt lập “Nghênh Dương Dịch”, nơi dung nhan tuấn mỹ của nam nhân rất được săn đón. Nam tử đến đây nếu ngoan ngoãn nghe lời thì còn có thể giữ mạng, nếu không thì rất có thể bị cắt thịt, chế thành túi hương để nữ tử đeo bên mình.
Ngày hôm sau, Đường Tăng nhận lời mời, du ngoạn vườn cảnh cùng Quốc vương Nữ Nhi Quốc và “chiêm ngưỡng quốc bảo”.
Tất nhiên, cái gọi là quốc bảo, chính là Quốc vương Nữ Nhi Quốc.
Tô Thanh Ngư nhân lúc này đi tìm Sa Hoà Thượng.
Bước vào phòng, Trư Bát Giới bê nguyên cả chiếc bàn, đổ đống thức ăn trên mặt bàn vào cái miệng heo to tướng của mình, trên người đầy mùi dầu mỡ tanh hôi cùng vết máu không biết từ đâu ra.
Tôn Ngộ Không thì đang cố gỡ chiếc vòng kim cô trên đầu.
Đầu của Nhị Lang Thần bị ném trên giường.
Tôn Ngộ Không thu nhỏ cây gậy Như Ý thành kích cỡ một que gỗ nhỏ, soi vào gương đồng rồi dùng gậy cạy vòng kim cô.
Sa Hoà Thượng ôm lấy đòn gánh, lặng lẽ ngồi một bên, không nói lời nào.
Trên cổ hắn là tám cái đầu bằng máu thịt của Đường Tăng, ngáp dài, nhắm mắt ngủ say.
Khi Tô Thanh Ngư bước vào, ánh mắt của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Hoà Thượng đồng loạt mở ra, cùng lúc nhìn chằm chằm về phía cô.
Tô Thanh Ngư làm như không thấy Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới, đi thẳng đến trước mặt Sa Hoà Thượng, cúi người hành lễ, rồi nói: “Đại sư, ta có chuyện muốn nói riêng với ngài.”
Sa Tăng không lên tiếng, nhưng tám cái đầu của Đường Tăng trên cổ hắn đồng loạt mở mắt, nhao nhao cất lời.
— “Có gì mà không thể nói trước mặt mọi người?”
— “Sư phụ không ở đây, đừng nói chuyện riêng với ả!”
——“Yêu nữ! Đại sư huynh! Có yêu nữ! Mau giết ả đi!”
Tay chân Tôn Ngộ Không cùng bò về phía trước.
Tô Thanh Ngư lấy vàng từ thẻ cống phẩm ra, tùy tiện đặt lên tủ bên cạnh, thở dài: “Ta có lòng tốt mang tiền lộ phí cho các người, vậy mà các người lại mắng ta là yêu quái, thật thất vọng.”
Trư Bát Giới vừa nhìn thấy vàng liền quăng cả cái bàn trong tay, cả khuôn mặt heo dí sát lại, nói với Sa Hoà Thượng: “Sư đệ, mấy cái đầu treo trên cổ đệ thật phiền phức! Sao nữ thí chủ này có thể là yêu quái được? Rõ ràng là một nữ thần tiên hào phóng mà!”
Tôn Ngộ Không nghiêng đầu: “Vì sao cô muốn gặp riêng Sa sư đệ?”
Tô Thanh Ngư bắt đầu bịa chuyện:
“Bởi vì ngài ấy trông rất giống anh trai câm điếc đã thất lạc nhiều năm của ta.”
“Sao Nữ Nhi Quốc có đàn ông được?”
“Đại sư có điều không biết, tôi không phải người sinh ra và lớn lên ở Nữ Nhi Quốc.”
Khi Tô Thanh Ngư nói dối mắt không hề chớp.
Cô phải lừa Sa Hoà Thượng ra ngoài một mình.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận