Tại sao đoàn trưởng lại đi trên cỏ?
Nếu Ưu Ưu và đoàn trưởng là một thể, vậy làm đoàn trưởng khóc có được không?
Sau khi nhốt gấu vào lồng, Tô Thanh Ngư lấy điện thoại, ngón trỏ mở app Minh Bảo, đặt mua vài củ hành tây.
Rồi cô ôm hành tây, gõ cửa phòng Ưu Ưu.
Ưu Ưu mở cửa, thấy Tô Thanh Ngư, trông có vẻ vui mừng.
“Hiếm thật, em chủ động tìm tôi.” Cậu ta nheo mắt, đi quanh Tô Thanh Ngư hai vòng, mang tính trẻ con hồn nhiên.
Tô Thanh Ngư bước vào phòng.
Khoan đã.
Ưu Ưu không có tay, làm sao mở cửa được?
Cửa phòng cậu ta không phải loại tay nắm dạng thanh nhấn xuống mà là tay nắm tròn cần xoay.
Chẳng lẽ dùng miệng?
Vào phòng, Ưu Ưu đá chân một cái, khóa cửa “cạch” một tiếng đóng lại.
Tô Thanh Ngư lấy từ trong lòng ra hai củ hành tây tím to, một tay cầm một củ, nhìn Ưu Ưu với vẻ mặt chân thành: “Chơi đóng vai không?”
Ưu Ưu lập tức đồng ý: “Được chứ, tôi thích chơi đóng vai nhất, tôi muốn làm bố.”
“Vậy tôi làm bà nội.”
Tô Thanh Ngư nghĩ, làm bà nội dạy dỗ ông bố, bố bị đánh khóc, chắc là chuyện hợp lý.
Nhưng Ưu Ưu lắc đầu không hài lòng: “Không được, em phải làm mẹ. Nếu em không làm mẹ, tôi không chơi đóng vai với em đâu.”
“Được thôi.”
Tô Thanh Ngư lập tức vung tay tát Ưu Ưu một cái thật mạnh.
“Bốp!”
Tiếng vang giòn tan, cả căn phòng như rung lên.
Ưu Ưu bị tát lảo đảo lùi lại, gò má trắng bệch in hằn dấu tay đỏ, cậu ta kinh ngạc nhìn Tô Thanh Ngư, ánh mắt xen lẫn không tin nổi và ngỡ ngàng.
Không khóc.
“Vợ, sao em đánh anh?”
Ưu Ưu không tức giận mà nhập vai rất tốt.
Tô Thanh Ngư tiến lên một bước, đưa tay vuốt ve mặt Ưu Ưu, nhìn cậu đầy thâm tình: “Bé ngốc, đánh là thương, mắng là yêu, em đánh anh vì yêu anh đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=262]
Nếu không anh nghĩ xem, sao em không đánh người khác? Lực tác dụng là lẫn nhau, đánh lên người anh, đau trong lòng em.”
Rồi, nhân lúc Ưu Ưu không để ý, Tô Thanh Ngư dùng ngón cái vừa bóc hành tây ấn mạnh vào mắt cậu ta.
Ưu Ưu đau đớn, lập tức dùng đầu đẩy Tô Thanh Ngư ra, không có tay để dụi mắt, chỉ có thể cố nheo mí mắt, vùng mắt đỏ lên, giọng càng tủi thân hơn: “Bạo lực gia đình là sai.”
Vẫn không khóc.
Tô Thanh Ngư thật sự muốn tát thêm vài cái, cô bắt đầu cãi: “Nói bậy, đây không phải bạo lực, là yêu thương, vừa đau vừa yêu.”
“Vậy anh cũng muốn yêu thương em.” Ưu Ưu nhấc chân định đá Tô Thanh Ngư.
Cậu ta chưa kịp chạm vào cô, Tô Thanh Ngư lập tức ngã xuống sofa phía sau, ôm hai củ hành tây trong lòng, trừng mắt nhìn Ưu Ưu, hạ giọng nói: “Bố các con, đừng làm ầm nữa, anh nhìn xem, anh làm con khóc rồi kìa.”
Ưu Ưu cuống cuồng chạy đến trước mặt Tô Thanh Ngư, thấy củ hành trong tay cô, nhẹ giọng dỗ: “Bé cưng, mau đi ngủ, buổi tối phải nghỉ sớm nhé.”
Sau đó, Ưu Ưu chớp đôi mắt to sáng ngời, há miệng, bắt chước tiếng khóc trẻ con: “Hu hu hu…”
Tô Thanh Ngư dùng củ hành tây vỗ nhẹ lưng cậu ta, cười nói: “Ngoan nào, đừng khóc đừng khóc, mẹ đây mà.”
Họ xoay quanh cảnh tượng hài hước này, diễn trò đóng vai.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ mà vui vẻ.
Họ ầm ĩ gần một tiếng, Tô Thanh Ngư nhận ra bạo lực không thể khiến Ưu Ưu khóc bèn tìm cớ rời đi.
Ưu Ưu có chút quyến luyến.
Cậu ta dựa vào khung cửa, đầy mong chờ nhìn Tô Thanh Ngư: “Ngày mai chúng ta chơi trò này tiếp được không?”
Tô Thanh Ngư không muốn lặp lại việc vô ích, cô cần tìm cách khác để khiến Ưu Ưu khóc.
“Chơi mãi một trò thì chán lắm, mai chúng ta rủ đoàn trưởng, cùng ra ngoài chơi nhé?”
“Không thể chỉ có hai chúng ta sao?” Ưu Ưu bĩu môi, không muốn rủ đoàn trưởng theo.
Tô Thanh Ngư dịu giọng thuyết phục: “Nếu chúng ta đi hết, để đoàn trưởng ở lại một mình thì đáng thương lắm. Chúng ta dẫn ông ấy đi cùng nhé.”
Ưu Ưu nghiêng đầu suy nghĩ, miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được.”
Tô Thanh Ngư và Vô Tâm rời đi.
Ưu Ưu ở phía sau, như tự lẩm bẩm, giọng rất nhỏ, nhỏ đến mức một cơn gió cũng có thể cuốn đi, nhưng Tô Thanh Ngư vẫn nghe thấy.
Cậu ta nói: “Tổn thương đến từ tình yêu mãnh liệt. Cảm xúc cực đoan mới dẫn đến hủy diệt.”
Hôm sau, sau khi Tô Thanh Ngư hoàn thành nhiệm vụ ăn xin, quả nhiên đoàn trưởng và Ưu Ưu đến tìm cô, đi dạo ngoài trời.
Ưu Ưu mặc áo len xanh biển mềm mại, tay đoàn trưởng đặt trên vai trái cậu.
Toàn thân đoàn trưởng đầy những khối u tím đỏ, từng tấc da bị những vết sẹo u cục méo mó che phủ.
Tô Thanh Ngư suy nghĩ, cô chạy đến giữa hai người, chạm tay trái lên lưng Ưu Ưu, tay phải đặt lên khối u trên cánh tay đoàn trưởng, dáng vẻ tự nhiên, mặt dày chen vào giữa.
Ưu Ưu hỏi: “Em muốn ở giữa à?”
Tô Thanh Ngư lập tức gật đầu.
Gương mặt Ưu Ưu trắng như ngọc, cậu nhếch môi cười nói: “Tôi nói không tính, phải xem đoàn trưởng có đồng ý không.”
Đôi mắt đoàn trưởng nhỏ mà hung dữ, ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén, như hai viên bi thép không chút ấm áp. Ông ta gằn giọng với Tô Thanh Ngư: “Không được! Khục khục khục… Ưu Ưu mới là đứa con cưng nhất của tôi.”
Ưu Ưu bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy thì hết cách rồi.”
Vì có đoàn trưởng, dọc đường Tô Thanh Ngư kìm nén không nói.
Nhưng mục tiêu hôm nay của cô không phải Ưu Ưu mà là đoàn trưởng.
Tô Thanh Ngư dẫn Ưu Ưu và đoàn trưởng đến cầu đá.
Sương mù mịt mờ, cây cầu đá xám bắc ngang dòng nước róc rách.
Cầu lát đá xanh, trải qua năm tháng bào mòn, bề mặt mọc rêu xanh nhạt. Nhìn xuống từ cầu, dòng nước róc rách chảy qua khe đá, phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Mặt nước lấp lánh ánh bạc, gió nhẹ lướt qua, để lại từng vòng sóng lăn tăn.
Bên bờ sông, liễu rũ cành lá như màn mưa xanh biếc, khẽ đung đưa trong gió.
Nếu không có ô nhiễm giáng xuống, sau khi chiến tranh kết thúc, nơi đây hẳn là một thị trấn xanh tươi, yên bình.
Đoàn trưởng đứng bên cầu như đang ngắm cảnh.
Tóc Tô Thanh Ngư xõa như thác, mắt sâu thẳm, nhân lúc Ưu Ưu và đoàn trưởng không chú ý, cô rải tiền âm phủ từ cầu xuống dòng suối.
Tiền âm phủ rơi lả tả như lá bay.
Ngay sau đó, cô há miệng kêu “A a a”, chỉ vào tiền âm phủ trong dòng nước, thu hút sự chú ý của đoàn trưởng và Ưu Ưu.
Quả nhiên đoàn trưởng nghiêng người nhìn.
Nhân khoảnh khắc này, Tô Thanh Ngư nhanh chóng bước ra sau đoàn trưởng, đẩy mạnh một cái, đoàn trưởng không kịp đề phòng ngã nhào xuống nước.
“Bùm”
Đầu đoàn trưởng ngã xuống trước.
Tô Thanh Ngư nhìn tay mình, rồi nhìn đoàn trưởng trong nước.
Đoàn trưởng nhẹ hơn cô tưởng.
Dòng nước gợn sóng, đoàn trưởng không vùng vẫy, thậm chí ông ta không chìm mà cả người nổi trên mặt nước.
Như một cọc gỗ rỗng.
Trôi theo dòng nước.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận