Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 103: Làng Công Dương (15)

Ngày cập nhật : 2025-06-10 19:06:57
Tô Thanh Ngư cố tìm trên mặt Vô Tâm một chút biểu cảm của con người, đáng tiếc không có.
Đôi mắt đen của anh là bóng tối ngưng tụ.
Vô Tâm chỉ thực hiện vai “bạn trai”.
Cô nhớ rõ câu chuyện về cô dâu quỷ dị trong “Kinh Dị Giáng Lâm”.
Quỷ dị là thứ không có tình cảm.
Dùng tư duy con người, ngây thơ gán ghép hành vi của quỷ dị với cảm xúc đặc biệt là việc ngu ngốc và nguy hiểm.
“Ở cùng một phòng, không tính là tách ra.”
Tô Thanh Ngư tựa vào giường đất, lấy điện thoại ra, bên trong có vài tin nhắn chưa đọc.
Cô ngước mắt nhìn Vô Tâm, hứng thú hỏi: “Anh biết bạn trai bạn gái là gì không?”
“Tôi đã không còn nhớ cảm giác khi là người, dù rõ ràng tôi nhớ chuyện lúc sống. Nhưng tôi không có tim, không cảm nhận được dao động cảm xúc.”
Vô Tâm có thể bắt chước vui buồn của con người nhưng anh không thể thực sự hiểu hay cảm nhận loại tình cảm này.
Anh ấy giải thích khách quan: “Tôi biết yêu đương là mối quan hệ thân mật giữa người với người, bao gồm tình yêu, sức hút, sự quan tâm và tin tưởng.”
Tô Thanh Ngư cười thích thú: “Anh biết nhiều phết.”
Vô Tâm ngồi cạnh giường đất, dùng bàn tay xương trắng vuốt một lọn tóc đen của cô.
Tóc cô như lụa mượt, vương trên xương ngón tay rồi trượt xuống.
Tô Thanh Ngư rút tóc lại, chỉ thấy ý thức độc lập của quỷ dị cũng là một chuyện rất thú vị.
Cô cong môi hỏi: “Đầu anh ngày nào cũng đang nghĩ gì vậy?”
“Nếu cô chết rồi, có thể cho tôi trái tim của cô không?”
Ham muốn ăn uống nguyên thủy.
“Trăm năm sau, người chết mọi chuyện thành hư không, tùy anh.”
Tô Thanh Ngư không bận tâm.
Đây không phải cơ thể cô, đây không phải thế giới của cô.
Biết đâu trăm năm sau cô sẽ về thế giới của mình.
“Con người rất mong manh, như phù du sớm sinh tối tử. Trăm năm của các người chỉ là thoáng chốc với chúng tôi.”
Anh nhìn bàn tay máu thịt của mình lạnh hơn tay người, cũng sắc nhọn hơn: “Nếu cô bị ô nhiễm, chúng ta sẽ thành đồng loại, tồn tại vĩnh viễn, cho đến khi thế giới hoàn toàn ô nhiễm, con người hoàn thành tiến hóa cuối cùng.”
Trong tiểu thuyết “Kinh Dị Giáng Lâm”, đúng là một số người có quan điểm rằng sự tồn tại của nó là để hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng của nhân loại.
Tô Thanh Ngư khẽ hỏi: “Anh nói xem, rốt cuộc thứ gì tạo ra những nguồn ô nhiễm? Nó là gì? Tại sao tồn tại trên thế giới này?”
“Tất cả bắt nguồn từ con người.”
“Hử?”
Tô Thanh Ngư muốn tiếp tục đào sâu chủ đề này với Vô Tâm.
Nhưng dường như anh không thể trả lời sâu hơn nữa.
Chỉ nói với Tô Thanh Ngư, mọi nút thắt đều nằm ở chính con người.
Vì Vô Tâm ngồi trên giường đất, Tô Thanh Ngư chọn ngủ trên giường gỗ chạm khắc.
Cô vỗ nhẹ chiếc gối mềm, tựa vào, mở điện thoại xem tin nhắn mới.
Hai yêu cầu kết bạn: một từ Bạch Hỏa, một từ Văn Tuyết Trà.
Tất nhiên, lời chào của Văn Tuyết Trà “nồng nàn” xúc phạm.
Cô ta hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông Tô Thanh Ngư ra và đổ lỗi cho cô vì mình bị mất một mắt.
Còn Bạch Hỏa, đây là lần thứ hai xin kết bạn.
Tô Thanh Ngư nghĩ một lát, chọn chấp nhận đề nghị.
Làm người chừa đường lui, sau này dễ gặp lại.
Lạc Tử Huyên gửi hơn hai mươi tin nhắn mới, Tô Thanh Ngư bật chế độ miễn làm phiền.
Trang Hiểu Điệp không có tin mới.
Tô Thanh Ngư mở khung chat với cô ấy, nhắn: Hiểu Điệp, cậu ra khỏi tuyến tàu điện ngầm số bốn chưa? Nếu ra rồi nhớ nhắn lại cho mình.
Bên kia không trả lời.
Điều này khiến Tô Thanh Ngư thoáng nảy sinh lo lắng.
Yêu cầu kết bạn của Bạch Hỏa vừa được chấp nhận, bên đó gửi ngay một tin thoại dài 60 giây.
Tô Thanh Ngư thấy không giống tính cách của Bạch Hỏa.
Mở tin thoại, hóa ra bên trong là giọng Lạc Tử Huyên.
Giọng nói rất nhanh như pháo liên châu.
Lạc Tử Huyên: Tô Thanh Ngư, tôi gửi bao nhiêu tin nhắn cho cô, sao cô không trả lời cái nào? Cô có ý kiến gì với tôi à? Tôi tưởng chúng ta hợp nhau chứ, vậy mà cô không thèm trả lời tin nhắn. Tôi làm theo cách cô nói, tìm cô giáo thể dục xin vé xe nhưng cô giáo không cho tôi, bảo trường này không có xe rời đi. Tôi tốn bao công sức thử tiếp cận các giáo viên khác nhưng họ đều nói một kiểu, tôi chẳng thu được gì. Nếu cô ở ngoài giúp tôi một việc được không? Tìm bố tôi, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Lạc Thị. Tập đoàn Lạc Thị chắc không cần tôi giới thiệu nhiều nữa nhỉ? Trong nước ai chẳng biết. Nói với bố tôi mua tiền âm phủ giúp tôi, càng nhiều càng tốt rồi nạp vào tài khoản trường của tôi. Lần này coi như tôi nợ cô, nếu tôi sống sót rời phó bản, tôi mời cô ăn Michelin.
Tô Thanh Ngư đỡ trán.
Ngay sau đó, Bạch Hỏa gửi một biểu cảm “không liên quan tới tôi”.
Tô Thanh Ngư tắt đèn flash điện thoại rồi chuyển sang chế độ im lặng, chụp ảnh căn phòng, gửi đi.
Cô tiện tay nhắn lại: Tôi đang trong phó bản mới, lực bất tòng tâm.
Bạch Hỏa: Mau nhìn kỹ ảnh của cô đi!
Tô Thanh Ngư phóng to ảnh, cô thấy trên tường đầy tóc đen, từng sợi quấn quanh, kéo dài đến cửa sổ.
Cửa sổ đó thông ra giếng nước ở sân sau.
Trước đó, trên đường đến từ đường cũng có những sợi tóc này.
Có thể suy ra, tóc chỉ đường.
Những sợi tóc này chỉ thấy được qua ảnh chụp.
Điều thứ chín quy tắc 【Làng Công Dương】:
【Trên núi không có sóng, cổng làng có sóng. Tín hiệu có thể giúp bạn tìm thứ cần thiết. Cẩn thận khi dùng chức năng máy ảnh của điện thoại, ống kính có thể chụp được thứ mắt thường không thấy. Nhớ tắt âm, động vật nhỏ trong rừng rất nhạy với tiếng động.】
Tô Thanh Ngư quyết định rạng sáng, khi mặt trời vừa mọc sẽ lên.
Giờ là lúc, dù chưa qua, nhưng ngoài trời giông bão sấm, quá hạn hiểm. Ở đây mới là chọn sáng suốt.
Bạch Hỏa: Cô đang ở phó bản nào?
Tô Thanh Ngư: Làng Công Dương, phó bản bốn sao.
Bạch Hỏa: Bùa tôi đưa cho cô, luôn mang theo.
Tô Thanh Ngư: Trong núi sóng kém, không có việc thì đừng nhắn, có việc cũng hạn chế nhắn cho tôi.
Tô Thanh Ngư: Ngủ ngon, bye.
Vì tiếng chó sủa ngoài cửa không dứt, Tô Thanh Ngư không dám tiếp tục mở cửa sổ hứng mưa nữa.
Cô chia nửa bát nước thành hai phần, đặt ở đầu giường đất và giường gỗ, tắt đèn đi ngủ.
Nằm trên giường, cơ thể mệt mỏi cuối cùng được nghỉ ngơi, mí mắt dần dần trĩu nặng, ý thức bắt đầu mơ hồ.
“Tí tách, tí tách—”
Như tiếng nước nhỏ từ mái hiên bên ngoài sau khi mưa tạnh.
Âm thanh này không ở ngoài mà ở trong phòng.

Bình Luận

3 Thảo luận