Quy tắc thông quan về cơ bản là liên quan đến trứng khổng lồ, nhưng trong phòng lại chẳng thấy nổi một quả trứng gà.
Trứng được giấu ở đâu?
Trong bóng tối, ánh nến hắt lên đôi mắt đen của con vẹt.
Con vẹt nhìn chằm chằm vào ngọn nến, miệng liên tục kêu: “Thắp đèn! Đừng để trời tối! Thắp đèn! Đừng để trời tối!”
Tô Thanh Ngư hỏi con vẹt: “Tại sao không được để trời tối?”
Nhưng con vẹt chỉ biết lặp lại những câu y hệt.
Căn phòng mờ tối, ngọn nến yếu ớt lay động, đổ bóng méo mó lên bức tường trắng. Vì không nhìn rõ, Tô Thanh Ngư luôn có cảm giác trong phòng có người.
Giá treo đầy quần áo.
Bóng tối bên hông tủ tivi.
Và đống quần áo bẩn chất thành đống.
Những nơi đó, như đang che giấu thứ gì.
Luôn có một cảm giác bị dõi theo, khiến Tô Thanh Ngư sinh nghi.
Cho vẹt ăn xong, Tô Thanh Ngư treo lồng vẹt ở cửa như thường lệ.
Lúc này, Tô Thanh Ngư phát hiện trước cửa xuất hiện thêm một đôi giày da màu đen của nam giới, kiểu dáng cũ kỹ, không giống loại mà người trẻ tuổi mang.
Mũi đôi giày hướng thẳng ra cửa.
Ai đã đặt ở đây?
Cô đưa mắt quan sát xung quanh.
Hành lang mờ tối chỉ có một bà cô mặc áo gi-lê vàng đang quét dọn.
Bà ta lom khom, tay cầm cây lau nhà ướt sũng, đi đi lại lại lau chỗ góc hành lang.
Căn hộ này tràn ngập những điều quái lạ và bất thường.
Mỗi ngày chỉ có một bữa đồ ăn ngoài.
Ghi chú thứ hai và nửa sau của ghi chú thứ ba【Căn hộ Trứng Khổng Lồ】.
【Khi tôi đi làm, xin hãy giúp tôi chăm sóc nó. Ban ngày, bạn có thể treo nó trước cửa phòng cho thoáng khí, nhưng buổi tối nhất định phải đặt nó lại chỗ cũ.】
【Khi màn đêm buông xuống, nếu tôi chưa về, xin hãy dùng tấm phủ màu đen trùm lên lồng vẹt.】
Bây giờ là 4 giờ chiều.
Trong quy tắc không nói rõ con vẹt được phơi bao lâu, nên Tô Thanh Ngư sớm mang nó trở lại phòng, treo vào vị trí cũ rồi dùng tấm phủ màu đen trùm kín lồng.
Ngay khi bị trùm kín, con vẹt lập tức im lặng.
Tô Thanh Ngư chuẩn bị đi rửa ráy.
Cô nhẹ nhàng vặn vòi nước, ống nước khựng lại một cái rồi phun ra dòng nước đỏ sẫm như máu, vừa đục vừa đặc, mùi tanh nồng hòa lẫn mùi gỉ sắt xộc thẳng vào mũi.
Dạ dày cô bắt đầu cuộn lên.
“Tắm cũng không tắm yên được.”
Cô khóa vòi nước lại, nhưng dòng nước đỏ vẫn chảy không ngừng.
Dường như ống thoát bị thứ gì đó chặn lại, bồn rửa nhanh chóng tràn đầy thứ chất lỏng như máu tươi.
Không còn cách nào khác, Tô Thanh Ngư đành đưa tay vào bồn, mò mẫm bên trong. Cánh tay truyền lại cảm giác lạnh lẽo, nhầy nhụa. Cô chạm phải một khối ẩm ướt, ghê rợn, như vật chặn.
Cô mạnh tay kéo nó ra.
Đó là một búi thịt vụn lẫn vải.
Thứ dơ bẩn bị kéo ra xong, máu trong bồn thoát xuống thông suốt, còn vòi nước dần dần chảy ra nước máy trong vắt.
Ống nước cũ kỹ như cổ họng của một ông già hút thuốc lâu năm, bỗng hít một hơi thật mạnh rồi khạc ra một cục đờm đặc quánh đã tích tụ nhiều năm.
Sau khi rửa ráy sơ qua, Tô Thanh Ngư quay về phòng ngủ.
Cô khóa trái cửa từ bên trong rồi nằm xuống giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=364]
Ban đêm rất yên tĩnh, cô không dám ngủ, sợ bỏ lỡ tiếng gõ cửa của bạn cùng phòng nên chỉ nhắm mắt lại, trò chuyện lặt vặt với Ưu Ưu bên cạnh.
Quỷ dị không cần ngủ.
Ưu Ưu khác với những quỷ dị khác, cậu ta hiếu động, từng lập ra “Đoàn xiếc Táo Đỏ” như một sân chơi của riêng mình.
Vì thế, cậu ta không lặng lẽ canh giữ bên Tô Thanh Ngư như những quỷ dị khác mà ôm lấy gối của cô, trùm chăn lên đầu, bắt cô kể chuyện trước khi ngủ.
Tô Thanh Ngư chẳng có gì hay để kể, bèn kể một câu chuyện về một đứa trẻ không chịu nghe lời, ban đêm cứ nằng nặc đòi nghe chuyện, sau đó nó chết.
Ưu Ưu lại nghe một cách khoái chí, dù câu chuyện của cô hoàn toàn chẳng bổ ích gì.
“Ưu Ưu, cậu có thể tiết lộ cho tôi chút manh mối nào về nó không?”
Qua nhiều lần thông quan phó bản, Tô Thanh Ngư cảm thấy mình đã thu thập được vài mảnh ghép của sự thật thế giới này, nhưng chúng vẫn không thể ghép thành bức tranh hoàn chỉnh; cô vẫn mắc kẹt trong màn sương mù.
“Tôi chỉ có thể nói với chủ nhân, nó ở khắp mọi nơi.”
Ưu Ưu quấn chăn quanh người thành một cái ổ nhỏ, rồi tự mình cuộn tròn bên trong: “Tôi vừa hy vọng chủ ngân có thể đến thế giới của bọn tôi, vừa muốn khi cô toàn tâm toàn ý yêu tôi thì ăn luôn cô, thật sự rất khó lựa chọn.”
“Có khi nào… còn tồn tại một khả năng thứ ba, loài người quét sạch mọi nguồn ô nhiễm, thế giới trở về như ban đầu?”
Trong đầu Tô Thanh Ngư lại vang lên câu nói: Tương lai tươi sáng, nhưng con đường quanh co.
Cô vẫn muốn tin rằng, cuối cùng con người sẽ là kẻ chiến thắng.
“Dù tôi rất thích nghe truyện cổ tích, nhưng đây là thế giới thật.”
Ưu Ưu cho rằng ô nhiễm đang lan rộng, phó bản ngày càng nhiều, từng người từng người bị ô nhiễm nặng, cuối cùng họ sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Về “nó”, Ưu Ưu không thể tiết lộ quá nhiều.
Tô Thanh Ngư quyết định đổi sang câu hỏi khác: “Cậu có thể liên lạc được với Đỗ Vũ không?”
“À, cậu ta à.”
Ưu Ưu vùi mặt vào chăn, giọng nghèn nghẹn: “Thỉnh thoảng cậu ta chạy loạn trong mấy phó bản khác, thỉnh thoảng lại quay về Tập đoàn Sao Mai. Chủ nhân, cậu ta là cấp Vàng, nhưng vẫn còn có chủ nhân, làm sao so được với tôi chứ?”
“Tôi không có ý định ký khế ước với anh ta, tôi chỉ có vài chuyện muốn hỏi thôi.”
Đỗ Vũ có mối liên hệ khá sâu với Tập đoàn Sao Mai.
Nghe Tô Thanh Ngư nói không định ký khế ước với Đỗ Vũ, Ưu Ưu mới vui vẻ trở lại. Cậu ta hăng hái, nằm sấp trên giường, chống hai tay lên gương mặt nhỏ lấm tấm họa tiết: “Nếu chủ nhân muốn gặp cậu ta thì vào mấy phó bản có tên chứa chữ Sao Mai, khả năng gặp được sẽ cao hơn đó.”
Tô Thanh Ngư muốn biết, rốt cuộc chiếc áo choàng màu hồng kia có phải của Đỗ Vũ hay không.
Nếu đúng, tại sao nó lại qua tay cha của Trang Hiểu Điệp mà đưa đến cho cô?
Càng nghĩ, đầu óc cô càng tỉnh táo.
Thời gian dần trôi qua.
Tiếng gõ cửa cuối cùng cũng vang lên: “Cộc cộc cộc”
Tô Thanh Ngư lập tức bật dậy, mở cửa phòng ngủ. Ngay khi cô chuẩn bị bước ra phòng khách, bỗng nghe thấy ở khu vực gần chỗ đặt thùng trong phòng khách vang lên tiếng va chạm.
Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó.
Điện trong phòng vẫn chưa được khôi phục.
Đèn ngoài hành lang lại sáng, ánh sáng len qua khe cửa, hắt một phần vào bên trong.
Ghi chú số 4 của bạn cùng phòng【Căn hộ Trứng Khổng Lồ】.
【Tôi không có chìa khóa dự phòng, thời gian về buổi tối không cố định. Nếu tôi gõ cửa vào buổi tối, xin hãy mở cửa giúp. Mở cửa xong, bạn có thể quay lại ngủ tiếp, tôi sẽ không vào phòng của bạn.】
Điều kiện để Tô Thanh Ngư mở cửa là, cô phải xác định được người ngoài cửa có đúng là bạn cùng phòng hay không.
“Ưu Ưu, nói cho tôi biết, ngoài cửa là gì?”
Ưu Ưu dụi mắt, bắt chước dáng vẻ con người mà ngáp một cái. Cậu ta vốn không bao giờ thấy buồn ngủ, nhưng lại thích bắt chước.
Cậu ta nói: “Để tôi xem nào.”
Ngoài hành lang, họa tiết chú hề trên tường, con ngươi dịch chuyển từ bên phải sang bên trái.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận