Thứ bên ngoài cửa chắc bị dọa sợ rồi.
Quỷ dọa quỷ, dọa chết quỷ!
“Tôi đi nhầm phòng rồi… khẹc khẹc khẹc…” Thứ ngoài cửa hấp tấp bỏ đi.
Vô Tâm nhẹ nhàng đáp chân xuống đất, đứng thẳng dậy, hoàn toàn không hè chật vật.
Một màn này, Tô Thanh Ngư muốn vỗ tay cho anh ta.
Tô Thanh Ngư tò mò hỏi: “Bên ngoài là cái gì thế?”
Vô Tâm bình tĩnh đáp: “Đầu thỏ cay tê.”
Tô Thanh Ngư cạn lời.
“Có cần tôi mua về cho chủ nhân một phần không?”
“À, khỏi đi.”
“Tôi đi rồi về.”
Bàn tay xương trắng của Vô Tâm vén rèm nhung màu hồng, ánh trăng hồng rọi xuống thân anh, trông như một tia chớp đen lao vút ra ngoài.
Anh đi ăn đêm rồi.
Ưu Ưu tìm được quy tắc mới từ phòng tắm.
Tờ giấy nhăn nhúm ướt nhẹp.
Ưu Ưu điều khiển con rối chú hề, vác theo tờ giấy leo lên giường Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư tựa vào gối, ngáp một cái. Giờ đã là nửa đêm, lăn lộn tới tận khách sạn, thân thể cô cũng bắt đầu mệt mỏi.
Cô cầm lấy tờ giấy, lấy khăn giấy lau bớt nước đi.
Ánh đèn mờ nhạt trong phòng, Tô Thanh Ngư mở đèn màu tím, ánh sáng hắt lên tờ giấy có phần chói mắt.
Quy tắc【Khách sạn Thỏ Hoa Anh Đào】.
【9. Nếu vào ban đêm, tivi trong phòng tự động bật lên, bạn có thể tắt tiếng nhưng tuyệt đối không được tắt hẳn tivi. Nếu tivi đang chiếu chương trình Thế giới động vật, hãy lập tức chuyển kênh sang phim hoạt hình Cảnh Sát Mèo Đen và giấu điều khiển dưới gối. Nhớ đè chắc gối, đừng để ai rút được.】
【10. Giường nước được đặt sát sàn, không có gầm giường. Trong giường nước chỉ có nước, không có thứ khác. Nếu nửa đêm bạn nghe thấy tiếng nước, đó là vì bạn xoay người trên giường chứ không phải có thứ gì đang cựa quậy bên trong.】
【11. Không được vào phòng của khách khác.】
【12. Bạn có thể rời khỏi khách sạn vào lúc 6 giờ 06 sáng. Lối vào không phải lối ra, lối thoát nằm ở tầng hầm -2, không phải tầng trệt. Tầng -2 có hai hồ bơi, một hồ nước màu hồng và một hồ nước màu xanh lục. Nếu biết bơi, bạn có thể lặn qua hồ nước xanh để rời đi.】
【13. Nếu bạn không biết bơi, hãy tìm một cô thỏ mặc váy hai dây họa tiết hoa hồng, năn nỉ cô ấy hôn mình. Nếu cô ấy từ chối, hãy khóc toáng lên, cố mà lấy được lòng thương hại để cô ấy giúp.】
【14. Bạn nhất định phải lặn xuống nước trước 6 giờ 10 phút. Nếu không, bạn sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi nơi này.】
Nửa sau quy tắc này chỉ rõ cách để thoát khỏi khách sạn.
Ưu Ưu dùng bút sáp màu vẽ một cái đầu chú hề đầy sắc màu lên đầu giường của Tô Thanh Ngư.
“Chủ nhân, ngủ đi, tôi sẽ luôn dõi theo cô.”
Tô Thanh Ngư dụi mắt, giờ vẫn chưa thể ngủ.
Cô phải xử lý chiếc khăn quàng kẻ ô trắng đen kia.
Một lát sau, ngoài hành lang lại vang lên tiếng gõ.
Đèn trên hành lang tắt ngóm.
Vô Tâm không có trong phòng, Tô Thanh Ngư lập tức bảo Ưu Ưu ra xem là ai.
Ưu Ưu điều khiển con rối chú hề.
“Là một cô thỏ trắng mắt xanh lá.”
Con rối chú hề chui về từ dưới lỗ.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Cô ấy gõ cửa hay gõ sàn?”
Con rối chú hề ngoan ngoãn đáp: “Gõ sàn.”
Thế là Tô Thanh Ngư đứng dậy, viết một mẩu giấy.
Nội dung ghi: Tôi nhặt được một chiếc khăn quàng, có thể là khách trước để quên, phiền cô giao lại cho quầy lễ tân giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=271]
Tặng thêm tiền boa: 100 đồng âm phủ.
Phải biết, 100 đồng âm phủ trong phó bản một sao là con số cực lớn.
Lúc trước thông quan phó bản 【Ngôi Nhà Ngọt Ngào】, phần thưởng cũng chỉ 100 đồng.
Còn đám quỷ dị cấp thấp ở phó bản này, nguồn thu lớn nhất là giết người thử thách rồi bán xác lấy tiền.
Chúng thậm chí chẳng nỡ ăn xác, người mới chết giá rất cao, đổi được nhiều thịt thối ăn lâu dài hơn.
Chiếc khăn nhanh chóng bị kéo đi.
Cô thỏ mắt xanh ngoài cửa còn tốt bụng nói: “Khách hàng, tôi luôn trực ở đại sảnh tầng một, có chuyện gì cứ gọi tôi. Nhớ tên tôi nhé, tôi tên Tiểu Miên.”
Nói xong, cô thỏ nhảy lò cò hai chân rời đi.
Theo lời con rối chú hề, lúc cô thỏ đó đi là nhảy bằng cả hai chân về phía trước.
“Ưu Ưu có ích với chủ nhân không?”
Tô Thanh Ngư lạnh nhạt khẽ gật đầu: “Cũng được, cậu cần tiếp tục cố gắng.”
“Vậy chủ nhân có thương Ưu Ưu hơn chút nào chưa?”
Ưu Ưu liếc cửa sổ, đôi mắt cong như trăng non: “Ưu Ưu chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong được thương nhất trong đám quỷ dị chủ nhân ký khế ước thôi.”
Nếu không biết rõ ý đồ của cậu ta, câu này nghe giống như một đứa trẻ đang tranh giành tình cảm.
Nhưng Tô Thanh Ngư hiểu rõ, Ưu Ưu hoàn toàn là vì sự ám ảnh.
Dạo gần đây có chút thảnh thơi, Tô Thanh Ngư suy nghĩ rốt cuộc ô nhiễm là gì? “Nó” là gì?
Qua mấy con quỷ dị khế ước cạnh mình, cô rút ra vài quy luật.
Thứ nhất, quỷ dị được sinh ra từ con người, từ ô nhiễm.
Thứ hai, quỷ dị lúc sống đều mang loại ám ảnh nào đó.
Thứ ba, quỷ dị đều có ký ức trước khi chết, nhưng không có nhiều biến đổi cảm xúc với những gì xảy ra lúc còn sống. Với bản thân hồi còn làm con người, tâm lý quỷ dị chuyển từ “chủ thể” sang “khách thể”.
Thứ tư, quỷ dị không có tình cảm, nhưng có dục vọng.
Thứ năm, quỷ dị cấp càng cao càng giỏi bắt chước con người.
Đây là những điều Tô Thanh Ngư tổng kết từ kinh nghiệm, không hẳn đúng hoàn toàn.
Ô nhiễm thường xuất hiện ở nơi đông người.
Thường xảy ra trong không gian tương đối kín.
Nguồn ô nhiễm mỗi nơi mỗi khác, có phạm vi bức xạ nhất định.
Trong thuật ngữ Phật giáo, có một từ gọi là “vô minh”.
Vô minh là gốc rễ của chấp trước, tham ái và sân hận.
Là trạng thái thiếu hiểu biết hoặc không trí tuệ, là một trong những nguyên nhân căn bản của luân hồi sinh tử, là nguồn gốc của “khổ”.
“Vô minh” nghĩa là lạc lối trong vòng luân hồi vô tận, không biết bản chất thật, khiến con người không nhận ra sự tồn tại chân thực, chìm trong tham ái, sân hận, ngu si và các phiền não khác.
Tô Thanh Ngư cảm thấy ô nhiễm có phần giống “vô minh”.
“Chủ nhân, chủ nhân nhìn tôi này.”
Ưu Ưu thấy Tô Thanh Ngư đang thất thần, đưa tay quơ trước mặt cô.
Suy nghĩ của Tô Thanh Ngư bị gián đoạn, cô nhìn Ưu Ưu: “Cậu vừa nói gì với tôi?”
Ưu Ưu bĩu môi: “Tôi đang hỏi chủ nhân có thích Ưu Ưu hơn không?”
Tô Thanh Ngư nói qua loa: “Cậu biểu hiện tốt, càng có ích thì tôi càng thích cậu.”
Vẽ bánh cho Ưu Ưu, cô chẳng áy náy chút nào.
Vô Tâm vẫn chưa về, Tô Thanh Ngư ôm chăn ngủ thiếp đi trên chiếc giường nước mềm mại.
Đêm khuya, cô nghe thấy tiếng nước.
Trong lúc ý thức mơ hồ, bên tai Tô Thanh Ngư vang lên tiếng gọi yếu ớt.
“Chủ nhân, chủ nhân tỉnh đi, tôi về rồi.”
Tô Thanh Ngư vô thức muốn “ừ” một tiếng.
Cô nhận ra không đúng!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận