“Hiểu Điệp, cậu không sao chứ?”
Tô Thanh Ngư đỡ Trang Hiểu Điệp, nhận ra cơ thể cô ấy nóng ran.
“Hình như cậu bị sốt?”
Lạc Tử Huyên thò đầu nhìn: “Vừa nãy ở dưới lầu còn bình thường, sao giờ lại sốt? Có khi nào lại dương tính covid-19 không? Nữ tu ở quầy nói bạn cậu nên ở một mình trên phòng tầng ba, hay là để cô ấy lên đó ở đi?”
Tô Thanh Ngư từ chối: “Một mình ở tầng ba quá nguy hiểm.”
Lạc Tử Huyên cười khẽ: “Cậu không thấy bạn mình lúc nào cũng kéo chân sau à? Không biết cô ấy vượt qua ba phó bản kiểu gì nữa. Thật đấy, tôi luôn cảm thấy vận may của mình không tệ nhưng bạn cậu cũng chẳng kém cạnh đâu.”
Lời của Lạc Tử Huyên như kim châm vào tim Trang Hiểu Điệp.
Cô ta cố tình nói để Trang Hiểu Điệp nghe.
Trang Hiểu Điệp thở gấp hơn, hụt hơi, cô ấy cảm thấy không khí tràn ngập mùi sáp nóng nồng nặc, mỗi lần hít vào phổi như muốn nổ tung.
Tô Thanh Ngư lấy một chiếc ghế nhỏ trong phòng đặt ở cửa, đỡ Trang Hiểu Điệp ngồi xuống rồi lấy chai nước khoáng từ ba lô, vỗ lưng cô ấy để bình tĩnh lại.
Thái độ Tô Thanh Ngư lạnh lùng trả lời: “Đây là phó bản năm người, đồng đội chết chẳng có lợi gì cho cậu.”
Nguyên nhân khiến Trang Hiểu Điệp khó chịu không phải do bệnh mà là trong phòng này có thứ không sạch sẽ.
Dựa vào lời nữ tu, Trang Hiểu Điệp nên đến nhà thờ.
Lạc Tử Huyên vuốt ve tấm ga giường trắng, cô ta cười lạnh: “Ngày mai chúng ta cùng hành động đi, bạn cậu không khỏe thì để cô ấy nghỉ ở nhà trọ.”
“Ngày mai tôi đưa cô ấy đến nhà thờ.”
Quy tắc được tìm thấy ở cửa nhà thờ, đến đó chắc chắn sẽ có manh mối quan trọng.
Lạc Tử Huyên trách: “Cậu biết tôi không thể đến nhà thờ, vậy mà cứ nhất quyết đi.”
“Cậu có thể tự hành động.”
Lạc Tử Huyên cắn môi: “Cậu… đúng là không biết điều. Cậu biết không? Tôi đã tra ra đám người từng bắt nạt cậu ở trường. Chỉ cần cậu muốn, bố tôi có thể khiến công ty nhà họ phá sản trong phút chốc!”
Tô Thanh Ngư vẫn nhàn nhạt đáp: “Có thể nắm vận mệnh người khác, bố cậu giỏi thật.”
“Cậu không muốn trả thù sao?”
“Ừm… có cơ hội thì cũng được.”
Tô Thanh Ngư là người xuyên không, cô mang ký ức của nguyên chủ, cũng thừa hưởng cảm xúc của cô ấy.
Hiện giờ quỷ dị trỗi dậy, quay về trường cũ để diễn màn “ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây” thì hơi nhàm chán.
“Thôi, tự cậu không để tâm, tôi cũng lười lo chuyện bao đồng giúp cậu.”
Lạc Tử Huyên dựa vào giường, bắt đầu nghịch điện thoại.
Ban đầu Lạc Tử Huyên muốn lập đội với Tô Thanh Ngư.
Cô ta không hiểu tại sao Chu Sơn Hải lại để Trang Hiểu Điệp tham gia hành động lần này.
Chỉ vượt qua ba phó bản, chẳng qua là may mắn hoặc có “đùi to” chống lưng, chẳng có gì ghê gớm.
Nếu Trang Hiểu Điệp không có mặt, cô ta không chỉ giành được vai “trinh nữ” mà còn có thể kéo gần quan hệ với Tô Thanh Ngư.
Tổ chức Áo Đỏ có thế lực mạnh mẽ, lãnh đạo của họ rất coi trọng Tô Thanh Ngư. Kết thân với cô ấy sẽ giúp nhà họ Lạc đứng vững trong tổ chức.
Dù trong phó bản hay ngoài đời thực, thực lực, tiền bạc, quyền thế luôn là những thứ thực tế nhất.
Thời buổi này, làm bạn cũng cần tư cách.
Quỷ dị vừa trỗi dậy, trật tự thế giới thực đang dần hỗn loạn.
Khi phó bản loại bỏ lứa người vô năng đầu tiên, những kẻ sống sót chắc chắn sẽ là các cường giả tranh đấu.
Mà Tô Thanh Ngư ngày mai lại định đến nhà thờ, rõ ràng không xem cô ta ra gì.
Lạc Tử Huyên hơi tức giận.
Thực ra Tô Thanh Ngư cảm nhận được ý muốn thân cận của Lạc Tử Huyên, cũng biết cô ta có ý lôi kéo mình.
Với hiểu biết của cô về nguyên tác, việc chen chân vào vị trí trung tâm của nhóm nhân vật chính không khó.
Nhưng Tô Thanh Ngư không muốn.
Trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm", Lạc Tử Huyên là kẻ theo chủ nghĩa lợi ích tinh tế.
Cô ta xinh đẹp, may mắn, giữa và cuối truyện có vô số người theo đuôi.
Sau khi ở bên Thẩm Tự Niên, cô ta càng trở thành tồn tại chói mắt trên toàn thế giới.
Quỷ dị trỗi dậy, bên cạnh Lạc Tử Huyên xuất hiện chị họ ghen tị, bạn thân cố quyến rũ Thẩm Tự Niên, con riêng nhà họ Lạc tìm nơi nương tựa, người hầu nhà họ Lạc không biết thân phận… tất cả đều bị cô ta thẳng tay vả mặt.
Theo motif nguyên tác, nếu Tô Thanh Ngư bỏ rơi Trang Hiểu Điệp để làm bạn với Lạc Tử Huyên, chắc chắn sẽ là “bỏ tối theo sáng”, tương lai rộng mở.
Nhưng…
Tô Thanh Ngư nhìn Trang Hiểu Điệp lấm tấm mồ hôi lạnh trên trán, dịu dàng lấy khăn giấy lau cho cô ấy.
Thỏ trắng cô đơn, chạy đông chạy tây.
Áo không bằng mới, người không bằng cũ.
Vì Trang Hiểu Điệp không thể nghỉ ngơi ở phòng 202, Tô Thanh Ngư đưa cô ấy đến phòng 308.
Lạc Tử Huyên không dám ở một mình ở phòng 202, cũng không muốn lên tầng ba tối om.
Thế là Lạc Tử Huyên đành phải tìm Bạch Hỏa và Chu Sơn Hải, tạm ở chung với họ một đêm.
Trong phòng 308 không có tượng sáp, cơn sốt cao của Trang Hiểu Điệp nhanh chóng hạ.
Trang Hiểu Điệp yếu ớt dựa vào đầu giường: “Thanh Ngư, mình đỡ nhiều rồi. Phòng tầng ba cách họ quá xa, hay cậu xuống dưới ở đi? Mình ở một mình trên này cũng được.”
Cô biết tầng ba nguy hiểm hơn, không muốn Tô Thanh Ngư ở lại vì chăm sóc mình.
“Tớ ở đây.”
Phòng tầng ba không có phòng tắm hay tượng sáp, mùi mốc trong không khí cũng ít hơn nhiều.
Nữ tu kia có ý tốt với Trang Hiểu Điệp.
Tô Thanh Ngư ngồi trên giường, khoanh chân: “Ở đây, tớ tiện triệu hồi quỷ dị hơn.”
“Là Bạch Nguyên Hương à?”
“Không, Bạch Nguyên Hương đang ở biệt thự làm bài ‘Năm năm thi đại học, ba năm ôn luyện’, phó bản này không học được, cô ấy không muốn đến.”
“Vậy cậu mang ai theo?”
Tô Thanh Ngư chọn một lá bài từ đống thẻ cống phẩm: “Dĩ nhiên là quỷ dị ngoại quốc, hợp nhất với phó bản có nhà thờ.”
Trên lá bài cống phẩm vẽ một người đàn ông mặc áo choàng đen, tay cầm lưỡi hái.
Mặt sau thẻ ghi một dòng chữ nhỏ: Dùng một mảnh da hoặc 50 đồng âm phủ để kích hoạt.
Tô Thanh Ngư ném 50 đồng âm phủ cùng thẻ cống phẩm ra.
Khói trắng bốc lên, người đàn ông trên thẻ xuất hiện.
Chính xác hơn, chỉ có hình dáng giống đàn ông.
Bên trong áo choàng là sương mù đen kịt, không có ngũ quan, không có tay chân rõ ràng, chỉ có bóng tối vô tận.
Xung quanh tỏa ra mùi lưu huỳnh và axit sunfuric.
Lưỡi hái khổng lồ lóe lên ánh bạc lạnh lẽo.
Trang Hiểu Điệp cảm thán: “Trông như Thần Chết ấy.”
Người đàn ông giơ cao lưỡi hái, cánh tay truyền sương mù đen nuốt chửng lưỡi hái.
Quỷ dị này tên Simon, khi còn sống vì theo đuổi trường sinh bất lão đã hiến tế cả gia tộc, cuối cùng bị chính em gái ruột nguyền rủa, chết cháy trong ngọn lửa.
Cái giá sử dụng là một mảnh da hoặc 2000 đồng âm phủ.
Gã lơ lửng trong phòng, giọng khàn khàn như bị lửa hun, hỏi: “Chủ nhân, ngài triệu hồi tôi có gì phân phó?”
“Trước tiên xem giúp tôi các quy tắc này có bị ô nhiễm không?”
Tô Thanh Ngư lấy điện thoại, cho Simon xem ảnh chụp Lạc Tử Huyên gửi trong nhóm.
“Không có.”
Tô Thanh Ngư thở phào, thông tin Chu Sơn Hải cung cấp đáng tin.
Simon tiếp tục nói: “Nhưng căn phòng này rất chật.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
3 Thảo luận