Tiệc thọ sắp bắt đầu, vẫn thiếu một vị khách quan trọng.
Tô Thanh Ngư kiên nhẫn chờ.
Một đạo sĩ đến muộn.
Ông mặc áo choàng màu vàng, thắt lưng trắng, tay áo phất phơ theo gió, dáng vẻ ung dung thoát tục.
Thấy Tô Thanh Ngư và Triệu Tri Ngôn, đạo sĩ chắp tay hành lễ.
“Tôi được lão đốc quân mời đến dự tiệc thọ.”
Tô Thanh Ngư đáp lễ: “Mời ngài vào chỗ, tiệc thọ sắp bắt đầu, chỗ ngài ngồi cạnh lão gia.”
Quy tắc thứ bảy 【Thành Bình An】.
【Trước khi tiệc thọ bắt đầu, chuẩn bị đủ giấy trắng, kim bạc, chuông, đèn dầu và tiền đồng. Ngày tiệc thọ, nếu có người mặc đạo sĩ đến, hãy tiếp đãi tử tế.】
Vẻ mặt đạo sĩ uy nghiêm, cằm để râu dài, ánh mắt thâm sâu, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, nói: “Đã chuẩn bị đủ tiền đồng và kim bạc chưa?”
Hóa ra những thứ này là cho đạo sĩ dùng.
Tô Thanh Ngư ngẩn ra, rồi gật đầu: “Đã chuẩn bị đủ cả.”
“Thành bại ở hôm nay.”
Đạo sĩ vuốt tay áo, bước vào.
Lão quản gia nhiệt tình đón, dẫn ông đến bàn chính.
Đạo sĩ ngồi ở vị trí chỉ sau lão đốc quân, tay đặt trên hộp đựng kim bạc, nhắm mắt dưỡng thần.
Đủ người, tiệc thọ bắt đầu.
Những vị khách ăn thịt xào của cặp chị em đội mũ đen và mũ trắng ở cửa như bóng bay bị thổi phồng. Miệng dính dầu, cơ thể nở to, làm rách quần áo, lộ bụng trắng bệch.
Họ ngồi xuống ghế, ghế lún sâu.
Quy tắc thứ mười 【Thành Bình An】.
【Mục đích chính của tiệc thọ là chúc phúc, không phải ăn uống. Đừng chuẩn bị món ngon, nếu không, khách béo phì sẽ gây rối.】
Món ngon trên bàn đều làm từ đất sét.
Lão đốc quân chào đón mọi người.
“Các vị, đều là nhân vật nổi tiếng ở thành Bình An. Hôm nay tụ họp là duyên phận. Thành Bình An lâu nay không có người ngoài bước vào, lần duy nhất chính là nửa gia đình. Tôi xin giới thiệu, người tổ chức tiệc thọ sáu mươi này là con trai cả của tôi và vợ chưa cưới mới đính hôn, Tô Tiểu Ngư.”
Mọi người vỗ tay, ánh mắt đổ dồn vào Tô Thanh Ngư.
Cô mặc sườn xám, giữ tư thái đoan trang, mỉm cười với mọi người.
Tư thế hóp bụng khiến cô hơi mệt.
“Tôi già rồi, cuối cùng thế giới này thuộc về người trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=421]
Nhân tiệc thọ sáu mươi, tôi muốn tuyên bố: Tôi quyết định giao vị trí thành chủ thành Bình An cho con trai cả Triệu Tri Ngôn.”
Lão đốc quân nhận ly rượu vang đỏ từ tay Triệu Tri Lễ, uống cạn.
Tô Thanh Ngư thấy Triệu Tri Lễ và Triệu Tri Thiện trao đổi ánh mắt, lòng bất an.
Uống xong rượu, mắt lão đốc quân đục hơn, lòng trắng nhiều, con ngươi đen ít đi.
Ông ta ngồi trên ghế thọ, thở hổn hển: “Yến tiệc chính thức bắt đầu, mời các vị thưởng thức món ngon.”
Trong sảnh không gió, nhưng chuông trên ghế rung gấp gáp.
Mọi người bắt đầu ăn.
Chén rượu giao nhau.
Những vị khách ăn thịt xào ngoài cửa, thân hình béo phì, ngồi trước tiệc thọ, tỏa mùi hôi tanh khó chịu.
“Đói, đói quá, tôi muốn ăn thịt… khặc khặc khặc…”
Họ đưa bàn tay mũm mĩm, túm đất sét trên đĩa nhét vào miệng, phát ra tiếng ừng ực.
Những khách gầy hơn nếm một miếng đất rồi “phì phì phì”, mắng chửi, làm gì có chuyện tiệc thọ cho ăn đất, đúng là uổng phí tiền mừng.
Khách béo phì chẳng hay biết, ngấu nghiến đất sét như sợ bị cướp, thỉnh thoảng dùng lưỡi thô ráp liếm cặn trên ngón tay.
Đất vào bụng quá nhanh, hầu như không nhai khiến bụng họ phình to, như sắp nứt ra.
Lão đạo sĩ nhìn cảnh hoang đường, vẻ mặt bình thản.
Lão đạo sĩ bất ngờ khen Tô Thanh Ngư: “Cô làm tốt lắm.”
“Hả?”
Đạo sĩ vỗ hộp gỗ, hỏi: “Những thứ này là do cô chuẩn bị theo yêu cầu của lão đốc quân, đúng không?”
Tô Thanh Ngư thành thật trả lời: “Vâng.”
“Tốt, cô rất lễ phép, cũng biết kính sợ những điều lạ lẫm.”
Dường như lão đạo sĩ không thích bị nghi ngờ.
“Ngài quá khen.”
Tô Thanh Ngư nghĩ, nếu thái độ cô không tốt, có lẽ ông ấy đã phất tay áo bỏ đi.
Lão đạo sĩ mở mắt, nhìn Tô Thanh Ngư, hài lòng gật đầu: “Thấy cô ngoan ngoãn thế này, tôi sẽ nói cho cô một chuyện, đừng sợ. Những khách béo phì này vì ăn thịt chó mà thành ra vậy. Chó ngoài thành là do người chết đói hóa thành, mang lời nguyền. Nếu cô chuẩn bị món ngon cho khách khác ăn, đám béo này sẽ mổ bụng họ, moi thức ăn từ dạ dày. May mà cô chuẩn bị đất sét, tránh được thảm kịch. Tôi muốn biết, sao cô biết phải làm vậy? Có phải cô cũng là người tu hành?”
Trên đời vẫn còn những người tài năng như Bạch Hỏa, bậc thầy đã ở ẩn. Khi quỷ dị giáng xuống, họ dùng bản lĩnh gia truyền, không hoàn toàn vô dụng trước ô nhiễm.
Tô Thanh Ngư đáp: “Tôi chỉ là người thường.”
Dường như lão đạo sĩ không biết đây là phó bản.
Ông xem mọi chuyện ở thành Bình An là tà ma ám thân.
“Lần này tôi đến để giúp lão đốc quân trừ tà. Đêm nay, cổng quỷ thành Bình An mở rộng, âm binh mượn đường. Cơ thể lão đốc quân không chịu nổi thêm một đợt sát khí. Tôi cần thả thứ dơ bẩn trong người ông ta ra để giữ ông ta tỉnh táo. Cô gái, cô may mắn, có cơ hội thấy bản lĩnh gia truyền của tôi. Lát nữa, đừng đi xa, tôi cần cô hỗ trợ.”
“Vâng.”
Tô Thanh Ngư gật đầu đồng ý.
Đã đến giờ Tý.
Tiệc thọ trông như đám quỷ đói ăn uống trong địa ngục.
Lúc này, chuông rung, ghế thọ bắt đầu lắc lư qua lại. Lão đốc quân giãy giụa dữ dội, mặt lộ vẻ đau đớn, cơ thể như bị dính chặt vào giấy trắng, không thể đứng dậy.
Một luồng gió âm thổi qua, bảy ngọn đèn sau lão đốc quân lần lượt tắt.
“Ngay bây giờ! Đưa kim bạc cho tôi!”
Lão đạo sĩ đập bàn đứng dậy, đâm kim bạc vào mấy huyệt trên người lão đốc quân.
Vô số khí đen phun ra ngoài từ vị trí kim đâm.
Edit: lưng t kêu rắc rắc suốt ngày luôn á :))
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận