Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 350: Phố Trăng Đen (1)

Ngày cập nhật : 2025-09-09 04:38:40
Tin tức đang rất hot.
Tô Thanh Ngư mở bài báo, ngón tay thon dài vuốt xuống, lướt đến phần bình luận phía dưới.
Số lượng bình luận hơn 10.000.
— “Bạch Hỏa chạy theo danh lợi, giả vờ làm người tốt, xem mạng người khác như cỏ rác.”
— “Mọi người ơi, ai hiểu nổi chứ, tôi đã thấy gã này không bình thường từ lâu. Ai đời người đàng hoàng lại nhuộm tóc trắng? Đúng kiểu ảo tưởng lập dị, loại người này ngày nào cũng tưởng mình là trung tâm thế giới, hại đồng đội chết là chuyện thường.”
— “Người chết không phải anh ta, chắc chắn là cố ý.”
— “Đàn ông cũng có bạch liên hoa, nhìn cái kiểu giả tạo của anh ta là thấy ghê rồi! Trước đây hay lướt thấy anh ta diễn thuyết trên điện thoại, suốt ngày nói mấy lời sáo rỗng, nào là toàn thể nhân loại đoàn kết, mạng sống còn chẳng giữ nổi, đoàn kết cái gì!”
— “Theo nguồn tin đáng tin cậy, Bạch Hỏa là trẻ mồ côi, từ nhỏ bị bố mẹ vứt bỏ, xem ra, có những đứa trẻ bị bỏ rơi cũng không phải không có lý do.”
— “Tôi quen nạn nhân, trước khi quỷ dị giáng xuống, anh ấy đã là người thật thà. Quả nhiên, thật thà quá thì dễ bị người ta lợi dụng.”

Hầu hết bình luận đều chửi anh, thỉnh thoảng có vài người bênh vực cũng bị liên lụy, ăn chửi theo.
Một số lời nói quá khó nghe, đến Tô Thanh Ngư cũng thấy hơi không chịu nổi.
Chẳng bao lâu, Chu Sơn Hải gửi tin nhắn đến.
Chu Sơn Hải: Cô Tô, cô và cậu Bạch cùng thông quan phó bản đó, về chuyện của Đoạn Thiên Minh, cô biết được bao nhiêu? Có thể đứng ra làm rõ giúp Bạch Hoả không?
Tô Thanh Ngư: Tôi không gặp Đoạn Thiên Minh trong phó bản. Lúc đó tôi canh hải đăng, Bạch Hoả lên thuyền gặp anh ấy một mình, tôi không rõ chi tiết, đành chịu.
Chu Sơn Hải: Bạch Hoả tuyệt đối không phải người như vậy, cái chết của Đoạn Thiên Minh, anh ấy tự trách hơn bất kỳ ai.
Tô Thanh Ngư: Bình thường Bạch Hoả có chơi điện thoại không?
Chu Sơn Hải: … Không chơi nhiều.
Tô Thanh Ngư: Vậy anh ấy không thấy mấy lời chửi mình đâu.
Chu Sơn Hải: Ngoài kia lời ra tiếng vào nhiều quá, ngay cả trong nội bộ tổ chức Áo Đỏ cũng xuất hiện tin đồn này. Anh ấy cống hiến cho tổ chức Áo Đỏ bao nhiêu, nếu nghe được những lời này, chắc chắn sẽ rất buồn.
Tô Thanh Ngư: Rõ ràng là có người dẫn dắt dư luận. Sau khi quỷ dị giáng xuống, người thường còn lo chuyện sinh tồn và no ấm, không ở trong phó bản thì cũng đang trên đường đến phó bản, có người còn vứt cả điện thoại, lấy đâu ra thời gian lên mạng nói mấy lời này?
Chu Sơn Hải: Cũng đúng, thật đáng ghét, tôi không tìm ra kẻ cầm đầu.
Tô Thanh Ngư: Nghĩ xem, hành động của Bạch Hỏa đã xâm phạm lợi ích của ai, điều tra theo hướng này, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Chu Sơn Hải: Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô nhé.
Tô Thanh Ngư: Không có gì.
Sau khi trò chuyện với Chu Sơn Hải, Tô Thanh Ngư tắt màn hình điện thoại, đặt lên bàn rửa mặt màu trắng sữa bên cạnh.
Chuyện của Bạch Hỏa, ngoài dự đoán nhưng cũng trong lý lẽ.
Người tốt cần tu hành bền bỉ hàng chục năm, trải qua tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể đạt được chính quả.
Một bước sai lầm, tất cả công sức đổ sông đổ biển.
Còn kẻ xấu chỉ cần buông đao là có thể thành Phật.
Thật không công bằng.
Luôn có một số người thích cầm kính lúp soi mói vết nhơ trên người thánh nhân.
Một khi tìm thấy, họ mừng như điên, dùng vết nhơ đó để buộc tội, chứng minh thánh nhân không xứng với phẩm hạnh, bản chất thấp kém.
Như thể nói, nhìn kìa, thần cũng đánh rắm, chẳng khác gì chúng ta.
Thần biết đánh rắm là đáng ghét, là vô dụng, mất đi thần tính, thậm chí còn thua cả người thường, ai cũng có quyền nhổ nước bọt vào.
Tương tự, họ thích tìm lý do cho kẻ ác.
Dù kẻ ác chỉ lộ ra chút ý tốt, họ cũng phóng đại vô hạn, chứng minh kẻ xấu có thể được cứu chuộc, làm điều ác là lựa chọn bất đắc dĩ của họ.
Như thể nói, thật đáng thương, anh ta làm bao điều xấu chỉ vì thời thơ ấu không được đối xử tử tế.
Đó không phải lỗi của anh ta, là lỗi của xã hội.
Kì lạ thay.
Lòng người là cuốn sách triết học khó hiểu nhất, đầy mâu thuẫn.
Chính những mâu thuẫn và bóng tối này đã nuôi dưỡng ô nhiễm của thế giới.
Tắm xong, Tô Thanh Ngư mặc bộ pijama trắng sạch sẽ, mang đôi dép lông xù bước ra khỏi phòng tắm.
Đồ ăn ngoài đã đến.
Cháo đậu đỏ còn nóng, Tô Thanh Ngư đổ cháo từ hộp nhựa vào bát, dùng thìa khuấy nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=350]

Hơi nóng bốc lên, cô đưa bát đến gần môi đỏ, thổi nhẹ rồi uống một ngụm. Hơi ấm trượt từ cổ họng xuống bụng, cô khẽ thở ra hài lòng.
Cảm giác về nhà thật tuyệt.
“Chủ nhân, lúc cô không ở nhà, Ngân hàng Thiên Địa gửi đến một tấm thẻ thành viên.”
Song Hỷ cầm một tấm thẻ màu xanh lam, chính giữa in một vòng tròn đen đặc.
Trên thẻ không có một chữ nào.
Tô Thanh Ngư nhận tấm thẻ từ tay Song Hỷ, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, lật qua lật lại xem, không rõ là thứ gì.
Cô nói: “Ai biết tấm thẻ này là gì?”
Vô Tâm bước đến sau lưng cô, đưa bàn tay xương xẩu trắng hếu, rút thẻ từ đầu ngón tay cô rồi đặt trước đôi mắt đen tuyền không có lòng trắng để quan sát.
Tô Thanh Ngư vừa tắm xong, Vô Tâm đứng quá gần, cả người toát ra âm khí lạnh lẽo. Cô kéo chặt quần áo, cố giữ ấm.
Vô Tâm xem xong, kết luận: “Chủ nhân, đây là thẻ thành viên của phố Trăng Đen.”
Vòng tròn đen giữa thẻ biểu thị Trăng Đen.
“Tôi nhớ phố Trăng Đen không phải phó bản.”
Tô Thanh Ngư từng biết từ cặp đôi yêu đương ép buộc trong phó bản 【Thạch phủ】 rằng phố Trăng Đen là nơi con người và quỷ dị cùng tồn tại.
Nơi đó có nhiều cửa hàng đang kinh doanh, thuộc khu vực thứ hai an toàn, không có phó bản giáng xuống.
“Vô Tâm, anh biết gì thêm về phố Trăng Đen không?”
“Đó là vùng cấm phó bản, cũng là nơi hòa bình. Chiến tranh dừng lại ở phố Trăng Đen.”
Lúc này, Kỷ Nhất Phàm nghe đến ba chữ “phố Trăng Đen” như thể kích hoạt công tắc, bước tới đứng cạnh Vô Tâm, nhìn kỹ tấm thẻ thành viên, chỉnh lại cổ áo vest, đầy mong đợi nhìn Tô Thanh Ngư.
“Khụ khụ khụ”
“Khụ khụ khụ khụ”
Kỷ Nhất Phàm ho khan, chỉ thiếu viết mấy chữ “Tôi biết, mau hỏi tôi” lên mặt.
Dĩ nhiên, mặt anh ta toàn sẹo chằng chịt, chẳng còn chỗ mà viết.
Tô Thanh Ngư trêu: “Ho dữ vậy, cổ họng bị xương lớn mắc kẹt à?”
Kỷ Nhất Phàm ngừng ho, đặt tay lên ngực, tự tiến cử: “Chủ nhân, về phố Trăng Đen, tôi có một phần tình báo.”
Tô Thanh Ngư lấy tiền âm phủ ra, đặt trước mặt Kỷ Nhất Phàm: “Biết gì thì nói thẳng đi, theo khế ước, không thiếu một đồng tiền âm phủ nào của anh.”
Kỷ Nhất Phàm thu hết tiền, bắt đầu tỏ lòng trung thành: “Chủ nhân, tôi có đạo đức nghề nghiệp, chỉ cần tiền âm phủ đủ, tôi sẽ kể hết mọi thông tin tôi biết cho chủ nhân.”
Tô Thanh Ngư liếc anh ta nhàn nhạt: “Đừng ba hoa nữa, nói trọng điểm đi, không thì trừ lương anh.”
Kỷ Nhất Phàm lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh Tô Thanh Ngư, dùng giọng phổ thông chuẩn, không chút dao động, nói: “Phố Trăng Đen không phải phó bản mà là con phố do con người và quỷ dị cùng quản lý. Nơi đó áp dụng chế độ thành viên, quỷ dị được vào miễn phí, còn con người cần có thẻ thành viên mới được vào.”
Tô Thanh Ngư khuấy cháo đậu đỏ, lơ đãng nói: “Thế mà lại phân biệt đối xử à?”
“Phố Trăng Đen có hai người sáng lập, một là quỷ dị, một là con người.”
Kỷ Nhất Phàm giơ một ngón tay: “Quy định con người không có thẻ thành viên thì không được vào là do con người đặt ra. Chủ nhân, không chỉ chúng tôi nhắm vào con người, mà chính con người các cô cũng tự làm khó nhau đấy!”
Tô Thanh Ngư hơi khó hiểu: “Vậy Ngân hàng Thiên Địa gửi thẻ thành viên phố Trăng Đen cho tôi làm gì?”
Một câu của Vô Tâm khiến người ta tỉnh táo.
“Chủ nhân là khách hàng VIP cao cấp của Ngân hàng Thiên Địa, thẻ thành viên phố Trăng Đen này là quà họ tặng chủ nhân.”
Trước khi quỷ dị giáng xuống, đến ngân hàng làm thủ tục, ngân hàng hay tặng gạo tặng dầu.
Không ngờ sau khi quỷ dị giáng xuống, thói quen này vẫn được Ngân hàng Thiên Địa tiếp tục.
Quả nhiên, sức hút của tiền là vô hạn.
“Đã vậy, tôi sẽ đi dạo phố Trăng Đen.”
Một tay Tô Thanh Ngư chống cằm, cười rạng rỡ nhìn đám quỷ dị trong phòng: “Ai muốn đi cùng tôi nào? Mọi chi phí mua sắm, tôi bao hết.”

Bình Luận

31 Thảo luận