“Là một con rồng trắng, từ trên trời bay xuống, bắt Đường Tăng đi!”
Cung nhân chỉ lên trời.
Theo hướng tay nàng ta, Tô Thanh Ngư thấy đó chính là miệng của tượng Phật khổng lồ.
Cung nhân không thấy tượng Phật trên trời, hướng nàng ta chỉ còn có một ngọn núi vắng bóng người.
Rồng trắng…
Là Bạch Long Mã biến mất.
“Đừng hoảng.”
Tô Thanh Ngư an ủi cung nhân, đi gặp Nữ vương trước.
Trong cung điện, màn xuân ấm áp, phòng thoảng mùi đàn hương nhè nhẹ.
Nữ vương Tây Lương ngồi trên ghế thái sư chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhắm mắt, cung nhân nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương đang hơi đau của nàng.
Tô Thanh Ngư hành lễ: “Tham kiến Nữ vương Bệ hạ.”
Nữ vương mở đôi mắt đong đầy tình ý, giơ tay ra hiệu cho cung nhân lui đi.
Trong phòng chỉ còn Tô Thanh Ngư và Nữ vương.
Mặt nàng đầy vẻ lo âu nói: “Tô ái khanh, trẫm theo lời khuyên của khanh, mời Ngự Đệ ca ca đến dạo ngự hoa viên, rồi mời chàng vào phòng, bày tỏ lòng mình. Ban đầu, chàng không dám mở mắt nhìn trẫm, miệng nói tâm Phật tứ đại giai không, trần niệm đã dứt, không có duyên hưởng phú quý nhân gian, lại hứa với trẫm kiếp sau, rõ ràng là đã động lòng phàm. Nhưng không ngờ một trận yêu phong ập đến, cuốn Ngự Đệ ca ca đi. Trẫm thấy một con rồng trắng cuốn Ngự Đệ ca ca lên ngọn núi phía Tây. Tô ái khanh, trẫm ra lệnh cho khanh dẫn người đưa Ngự Đệ ca ca bình an trở về.”
“Tuân lệnh.”
Tô Thanh Ngư nhận lệnh rời đi.
Tây Lương Nữ Quốc ba mặt giáp nước, một mặt tựa núi.
Vị trí địa lý khá khép kín.
Tô Thanh Ngư không dẫn cung nhân đi chịu chết.
Phụ nữ ở Tây Lương Nữ Quốc là những con người bị ô nhiễm, dù nhận thức bị ảnh hưởng đôi chút, họ vẫn sống bình thường, an cư lạc nghiệp trong Tây Lương Nữ Quốc, ngày làm việc, đêm nghỉ ngơi, cũng coi như một dạng bình an.
Con người không thể đối đầu trực diện với quỷ dị.
Nếu để các cung nữ vào núi, rất có thể họ sẽ thành bia đỡ đạn.
Tô Thanh Ngư đến cung điện ba đồ đệ của Đường Tăng nghỉ ngơi.
Rõ ràng sư phụ bị yêu quái bắt đi, nhưng Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa Hoà Thượng lại không tỏ ra quá lo lắng.
Tình trạng của Tôn Ngộ Không còn tệ hơn lúc đầu, hắn không ngừng đập đầu vào tường cho đến khi đầu máu thịt be bét, máu tươi lẫn lộn với lông khỉ, kết thành cục máu.
Còn Trư Bát Giới vừa càm ràm không có thịt, vừa ăn cơm chay trên bàn.
Hắn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng miệng vẫn nhai, nước xanh chảy xuống, nhỏ giọt lên cổ áo.
Trư Bát Giới ăn cơm chay, không còn quá đói.
Sa Hoà Thượng ngồi xếp bằng, nhắm mắt, mặt xanh thẫm, lông mày như hai sợi dây thừng nhăn chặt.
Bên cạnh, cây xẻng Nguyệt Nha dựng thẳng.
Tám cái đầu trên cổ hắn không ngừng khuyên nhủ đi cứu Đường Tăng.
Tô Thanh Ngư đứng ngoài cửa hít một hơi để chuẩn bị cảm xúc, rồi nhanh chóng bước vào phòng, nói bằng giọng đầy lo lắng: “Không xong rồi! Đường Trưởng lão thật sự bị yêu quái bắt đi! Tôi đã điều tra rõ, con yêu quái đó cực kỳ hung tàn, là một con rồng trắng khổng lồ, thân dài hàng trăm trượng, miệng như vực sâu. Sư phụ các ngài da mịn thịt mềm, trông rất ngon, nếu không đi cứu ngay, e là sẽ thành bữa ăn trong miệng con rồng đó.”
Trư Bát Giới liếm đĩa, lộ vẻ sợ hãi.
Hắn nhìn Tôn Ngộ Không, nói: “Đại sư huynh, là Bạch Long Mã quay về tìm sư phụ.”
Sa Hoà Thượng mở mắt, lấy từ đòn gánh ra chiếc bát Tử Kim, bên trong đầy thịt ngựa, thịt ngựa không ngừng mọc ra từ bát.
“Trước khi lên đường, vua Đường tặng sư phụ hai vật: một là bát Tử Kim, hai là ngựa bạc. Tôi nghe đại sư huynh kể, trên đường thỉnh kinh Tây Thiên, khi qua núi Ngân Bàn, đột nhiên một con rồng trắng vọt lên từ dưới nước, nuốt chửng ngựa bạc. Lúc đó tình thế nguy cấp, đại sư huynh chỉ kịp cứu sư phụ, còn ngựa bạc thì không cứu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=380]
Hành trình Tây Thiên mười vạn tám ngàn dặm, Bồ Tát bèn cho con rồng trắng hóa thành Bạch Long Mã, theo sư phụ đi thỉnh kinh.”
Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý khều đầu Nhị Lang Thần trên giường lên, sắc mặt u ám: “Chuyện kỳ quái cũng bắt đầu từ khi đó. Bạch Long Mã vốn là Tam Thái Tử của Tây Hải Long Vương hóa thành, thường xuyên có thể biến thành hình người. Nhưng từ khi biến thành Bạch Long Mã, nó càng ngày càng ít nói, lúc đầu còn nói chuyện với chúng ta, giúp chúng ta đánh yêu quái, nhưng về sau, nó giống như biến thành một con ngựa thật, lão Tôn ta không thể giao tiếp với nó nữa, nó cũng không thể nói tiếng người. Không chỉ vậy, Bạch Long Mã còn chỉ chịu ăn bằng bát Tử Kim, nếu không bỏ cỏ vào bát Tử Kim thì nó sẽ không ăn uống gì, tự bỏ đói mình đến chết. Sư phụ không còn cách nào, đành phải đưa bát Tử Kim cho nó dùng. Nhưng ngay cả khi dùng bát Tử Kim, nó vẫn thường xuyên co giật không ngừng, cứ nôn ra thịt vụn vào trong bát Tử Kim. Thịt vụn rơi vào bát Tử Kim thì sẽ không ngừng sinh trưởng. Sau này, bát Tử Kim mới biến thành thứ đang nằm trong tay Sa sư đệ hiện giờ.”
Trư Bát Giới nhìn vào bát Tử Kim trong tay Sa Hòa Thượng, bên trong đang đựng thịt ngựa, nước dãi trong suốt chảy ra, hắn dịch chuyển thân hình to lớn, miệng lẩm bẩm: “Thịt… Lão Trư ta muốn ăn thịt.”
Câu đầu tiên quy tắc thứ năm【Tây Lương Nữ Quốc】.
【Không được ăn thịt ngựa, không được ăn cơm chay từng đựng trong bát Tử Kim.】
Tuyệt đối không thể để Trư Bát Giới ăn thịt ngựa trong bát Tử Kim.
Nếu hắn ăn vào, ô nhiễm trong cơ thể sẽ mất kiểm soát.
Tô Thanh Ngư nhanh tay đoạt lấy bát Tử Kim, lập tức ném vào gánh của Sa Hòa Thượng.
“A a a! Thịt! Thịt của lão Trư ta!”
Trư Bát Giới giơ bàn tay to lớn gần bằng nửa người lên, quạt mạnh về phía Tô Thanh Ngư, tạo ra tiếng gió rít.
Tô Thanh Ngư lộn một vòng tránh né, rồi nghiêm giọng mắng: “Sư phụ ngài mất tích rồi, còn có tâm trạng ăn uống à? Cẩn thận bị đại sư huynh dạy cho một trận! Đúng không, đại sư huynh? Đại sư huynh, mau nhìn bên này này, đừng có mãi cạy cái vòng Kim Cô nữa!”
Tôn Ngộ Không nghe thấy tiếng gọi của Tô Thanh Ngư thì ngẩng đầu lên, đôi mắt nhỏ như hạt đậu vàng thoáng hiện vẻ mơ hồ, nhưng ngay sau đó, vừa nhìn thấy Trư Bát Giới đang đưa tay chộp lấy Tô Thanh Ngư, lập tức trợn mắt hung dữ trừng hắn: “Đồ ngốc! Chỉ biết ăn! Còn không mau đi cứu sư phụ!”
Dường như Trư Bát Giới không thể trực tiếp đưa tay vào trong gánh của Sa Hòa Thượng.
Bị Tôn Ngộ Không ngăn cản, hắn cũng chẳng thể giết được Tô Thanh Ngư.
Chỉ thấy những khối thịt bướu trên bụng Trư Bát Giới đang dần dần biến mất.
Hắn khóc lóc thảm thiết: “Lấy kinh gì nữa? Cứu sư phụ gì nữa? Ta nhớ ra rồi… Suốt dọc đường này, mỗi khi lão Trư ta giơ cào chín răng lên, đâm vào thân thể bọn yêu quái, cái cảm giác đó… chẳng khác gì đâm vào thân thể con người. Đại sư huynh, huynh nói xem chúng ta là gì? Chúng ta là yêu quái mà! Người giết người thì là kẻ xấu. Yêu quái giết yêu quái, thì được coi là gì? Những gì chúng ta làm… rốt cuộc được coi là gì? Chẳng lẽ chỉ vì giúp sư phụ, thì việc chúng ta tàn sát đồng loại sẽ không tính là việc ác sao? Chẳng lẽ yêu quái… không phải là một trong muôn loài chúng sinh sao? Lão Trư ta đã chẳng còn muốn tiếp tục đi Tây Thiên nữa. Sư phụ đã bị yêu quái ăn rồi, chúng ta chia đồ đạc ra, huynh về Hoa Quả Sơn của huynh, ta về Cao Lão Trang của ta, Sa sư đệ về sông Lưu Sa của đệ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận