Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 263: Đoàn xiếc Táo Đỏ (31)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 00:11:55
Tượng sư tử đá trên cầu sống động như thật.
“Ái chà, đoàn trưởng rơi xuống nước rồi.”
Ưu Ưu nằm sấp bên mép cầu nhìn xuống, không hề vội vã.
“Nếu không vớt lên thì sẽ bị nước cuốn đi mất.”
Da Ưu Ưu mịn màng, đôi mắt trong trẻo, cậu ta cười tươi hỏi: “ Bé câm, sao em đẩy đoàn trưởng xuống?”
“Tôi không đẩy, nói chuyện phải có bằng chứng.”
Tô Thanh Ngư nhất định không thừa nhận.
Khi đẩy đoàn trưởng, cô đã quan sát vị trí của Ưu Ưu, góc đứng lúc đó của cậu ta không thể thấy cô đẩy đoàn trưởng.
Trừ phi sau gáy Ưu Ưu có mắt.
Hoặc mắt cậu ta mọc trên người đoàn trưởng.
Từ việc đoàn trưởng trôi nổi trên nước và hôm đó đi trên cỏ, Tô Thanh Ngư cơ bản đoán được đoàn trưởng là con rối của Ưu Ưu.
Cảm giác rỗng tuếch rất rõ ràng.
Rất có thể đoàn trưởng không có ý thức bản thân, mọi hành vi đều do Ưu Ưu điều khiển. Thêm vào đó, những sợi tơ trong suốt xuất hiện nhiều lần trong phòng Ưu Ưu, có lẽ cậu ta là người điều khiển rối.
Về việc đoàn trưởng trôi nổi trên mặt nước, rất có thể bên trong cơ thể ông ta rỗng, vốn đã nhẹ, nên dù Tô Thanh Ngư chỉ có cơ thể trẻ con cũng dễ dàng đẩy ông ta từ trên cầu xuống.
“Hử?”
Ưu Ưu tiến sát Tô Thanh Ngư, mặt cậu ta rất gần, rõ ràng đôi mắt trong veo, nhưng Tô Thanh Ngư lại cảm thấy toát lên chút nguy hiểm: “Em phát hiện ra gì rồi đúng không?”
Tô Thanh Ngư tránh ánh mắt cậu ta, chỉ về phía đoàn trưởng ở xa: “Nếu không đi vớt, sắp không thấy đoàn trưởng đâu nữa.”
“Không sao, đoàn trưởng sẽ tự về.”
Giọng Ưu Ưu thoải mái, có dây điều khiển, đoàn trưởng không mất được.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, đoàn trưởng ướt sũng tự bước về.
Ông ta hung dữ trừng Tô Thanh Ngư, chuẩn bị mở miệng nói.
Nửa sau điều thứ nhất【Đoàn Xiếc Táo Đỏ】 .
【Hãy giữ thái độ lịch sự với đoàn trưởng, không được nghi ngờ quyền uy, càng không được chọc giận ông ấy, nếu không, đoàn trưởng có quyền đuổi bạn khỏi đoàn xiếc.】
Giữ thái độ lịch sự với đoàn trưởng là để tránh người thử thách tiếp xúc cơ thể quá mức với ông ta.
Không được nghi ngờ quyền uy của đoàn trưởng là để che giấu việc ông ta là con rối.
Còn không được chọc giận đoàn trưởng, thực ra ý muốn nói là không được chọc giận kẻ điều khiển sau lưng.
Trong quy tắc này, câu về hình phạt cuối cùng là quan trọng nhất.
Đuổi người thử thách khỏi đoàn xiếc là quyền của đoàn trưởng.
Muốn phá thế cục, phải ra tay trước khi đoàn trưởng đuổi Tô Thanh Ngư đi.
Tô Thanh Ngư cụp mắt, giọng lạnh lùng ra lệnh: “Vô Tâm, chém ngang miệng ông ta một kiếm.”
Tóc đen Vô Tâm bay phấp phới, khí quỷ dày đặc, thanh trường kiếm lóe hàn quang, tay vung kiếm chém.
Một âm thanh vang lên.
Đoàn trưởng bị Vô Tâm chém ngang, nửa đầu bị cắt đứt.
Đoàn trưởng chưa kịp tức giận, cũng chưa kịp đuổi Tô Thanh Ngư khỏi đoàn xiếc, đã đổ sụp xuống.
Quả nhiên, đoàn trưởng như bị côn trùng gặm nhấm từ bên trong, thịt hồng bên trong chỉ mỏng như đồng xu, hoàn toàn không có nội tạng.
Để đảm bảo trọng lượng, trong cơ thể đoàn trưởng có một phần nước tích tụ.
Những nước này hòa lẫn trong cơ thể, nếu không thay lâu ngày dễ khiến tứ chi thối rữa nên đoàn trưởng sẽ bài tiết ra ngoài qua nước mắt.
Vô Tâm vốn có khả năng xâm nhập các phó bản khác.
Anh cắm trường kiếm trở lại bao kiếm đeo bên hông.
Ưu Ưu nhìn đoàn trưởng ngã xuống, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Gương mặt vốn dĩ ngây thơ, trở nên méo mó kỳ dị dưới nụ cười.
Khóe môi cậu ta nhếch lên, tạo thành một đường cong quá mức, nụ cười mang theo chút lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình.
“Bố lại chết rồi.”
“Đoàn trưởng đã chết từ lâu.”
Bé gái bình hoa từng nói, đoàn trưởng không phải người sống.
“À, tôi biết, nhưng đoàn trưởng đã chết, tôi không có cảm giác đó.”
Ưu Ưu ngẩng đầu, như phát điên, hít sâu một hơi, cố tìm lại niềm vui đau đớn xen lẫn chút thích thú năm xưa.
Kết quả, dĩ nhiên khiến cậu ta thất vọng.
Mí mắt Tô Thanh Ngư khẽ run.
Ưu Ưu muốn tìm lại cảm giác khi tự tay phá hủy thứ tốt đẹp, cảm giác vừa luyến tiếc vừa sảng khoái.
Theo ký ức của cậu ta, cậu tachỉ trải qua cảm giác này một lần, khi tự tay kết thúc mạng sống của bố mẹ mình.
Nắm được điểm mấu chốt, Tô Thanh Ngư lập tức đâm dao vào nơi cậu ta để tâm nhất.
“Có lẽ anh không bao giờ tìm lại được cảm giác đó nữa.”
Tô Thanh Ngư ngừng một chút, nghiêng người sát Vô Tâm rồi hạ giọng, nói rõ ràng từng chữ: “Vì trên đời này sẽ không còn ai như bố mẹ anh, hoàn toàn không quan tâm anh là ai mà thật lòng yêu thương anh. Thứ tốt đẹp được gọi là tốt đẹp, vì chúng hiếm có và không thể thay thế.”
So với đau đớn thể xác, ngôn từ mới là vũ khí giết người.
Lời nói của Tô Thanh Ngư rõ ràng đâm trúng Ưu Ưu, cậu ta bướng bỉnh đáp: “Chắc chắn sẽ có! Em nói em khá thích tôi, đúng không? Đoàn trưởng cũng nói thích tôi, chính ông ấy tìm thấy tôi, nói sẽ làm bố tôi, cho tôi một mái ấm. Tôi vui lắm, cứ ngỡ mình lại có một người bố mới, có thể tìm lại cảm giác ấy. Nhưng tuổi thọ của ông ấy quá ngắn. Không chịu nổi ô nhiễm ban đầu, khối u toàn thân nứt toác. Tôi chỉ có thể dùng tơ treo ông ấy lên, lúc không muốn thấy thì để ông ấy như quả bóng bay trên không, lúc muốn thì kéo xuống chơi đóng vai. Hì hì hì, có đoàn trưởng, quả nhiên đoàn xiếc gắn kết hơn. Sẽ có vô số đứa trẻ đến làm bạn chơi với tôi. Hoa Hoa cũng nói thích tôi, em ấy bảo sẽ làm chị gái tôi, mãi mãi tốt với tôi. Nên tôi phải giấu cơ thể em ấy đi, để em ấy mãi ở trong bình hoa, mãi cần tôi chăm sóc. Chỉ cần tôi ngày ngày chăm sóc, em ấy chắc chắn sẽ càng thích tôi. Tôi biết cảm giác thích cần được bồi dưỡng. Tôi muốn đợi đến khi họ thật sự thích tôi, tôi sẽ hái quả ngọt của niềm vui. Nhưng tôi đã bỏ ra nhiều như vậy, sao không còn ai có thể chấp nhận toàn bộ con người tôi, dành trọn trái tim cho tôi? Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu mà thôi."
Một mạch logic như vậy thực sự khiến người ta không biết nên bắt đầu bóc trần từ đâu.
Tô Thanh Ngư lạnh lùng chọc vỡ ảo mộng của cậu ta: "Anh không cần phí công vô ích nữa, anh sẽ không bao giờ tìm được người yêu thương anh như bố mẹ đâu. Anh ở trong gánh xiếc đã lâu như vậy, mua về biết bao đứa trẻ, lẽ ra đã phải nhận ra sự thật này. Những người ở đây chỉ muốn trốn chạy khỏi anh. Tôi cũng vậy. Tôi sắp rời đi rồi."
Ưu Ưu đứng sững tại chỗ, khuôn mặt vô cảm.
Tô Thanh Ngư đặt lên nhành cỏ cuối cùng, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu ác ý: "Ưu Ưu là một đứa trẻ kỳ quái không ai yêu thương."
Lúc này, một giọt nước mắt trong vắt từ từ lăn dài trên khóe mắt Ưu Ưu, tựa như hạt ngọc trai dưới đáy biển sâu, lấp lánh ánh sáng cô độc.
Theo dòng nước mắt rơi xuống, lớp phấn trắng trên mặt cậu ta bị rửa trôi.
Ở chỗ dòng nước mắt chảy qua, lộ ra làn da sặc sỡ đầy màu sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=263]

Bình Luận

31 Thảo luận