Sắc mặt Riko lập tức trở nên khó coi.
Đêm qua, ngoài trời sấm chớp đùng đoàng, khi tia chớp lóe lên, dù rèm cửa đã kéo kín, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt dán bên ngoài cửa sổ.
Tô Thanh Ngư vẫy tay gọi Riko ngồi xuống, Riko vốn định ngồi bên giường, nhưng đó là chỗ Trang Hiểu Điệp ngồi tối qua, Tô Thanh Ngư không muốn nơi ấy bị nhuộm hơi thở người lạ, liền kéo tay Riko, mời cô ấy ngồi lên ghế đẩu.
Cô vỗ nhẹ mu bàn tay Riko, an ủi: "Cô cũng đừng lo quá, chỉ cần tuân thủ quy tắc, ô nhiễm trong phó bản sẽ không thể làm hại cô được."
"Tôi biết."
Riko siết chặt tay Tô Thanh Ngư: "Đúng rồi, quy tắc áp phích cô vừa nói là gì?"
"Xin lỗi nhé, tôi nói vậy chỉ để đưa cô ra ngoài riêng với tôi thôi."
"Thế à."
Lòng bàn tay Riko ướt đẫm mồ hôi lạnh: "Tôi chỉ có thể ở đây ba ngày, mà trong ba ngày ấy, tôi phải đưa Vi Vi an toàn trở về."
"Làm theo những gì tôi dặn, các cô sẽ an toàn."
Sau khi nhận quy tắc, Tô Thanh Ngư đã kể hết nguyên văn cho Riko và Vi Vi: "Ba ngày này, cô còn nhiệm vụ gì khác không?"
Ánh mắt Riko lóe lên.
Hẳn Riko còn nhiệm vụ khác, nhưng vì đề phòng, cô ấy không nói.
Riko không tiết lộ, Tô Thanh Ngư cũng không thể cung cấp thông tin hữu ích.
Nửa sau điều thứ nhất quy tắc đoàn biểu diễn liên hoan 【Tập đoàn Sao Mai】.
【Mỗi ký túc xá sẽ sắp xếp hai hoặc bốn thành viên đoàn biểu diễn. Xin lưu ý, chúng tôi sẽ không sắp xếp số lẻ thành viên đoàn biểu diễn ở ký túc xá của bạn.】
Nếu Riko và Vi Vi hai người, chết mất một, thì số người trong ký túc xá sẽ thành số lẻ, đến lúc ấy, Tô Thanh Ngư phải kéo người từ ký túc xá khác sang hoặc phải giết chết người sống sót.
Dù sao, số không cũng là số chẵn.
Riko kể vài chuyện xảy ra với cô ấy ở phó bản 【Thành Enoch】.
Danh phận của cô ấy là thiếu nữ bình dân thường thường, một mình làm ba phần việc.
Nếu đoàn kịch có biểu diễn, cô ấy phải theo đoàn kịch tập luyện.
Những lúc thường, cô ấy làm gia sư cho con cái nhà quý tộc.
Ban đêm, cô ấy còn phải đến nhà bếp lâu đài làm việc.
Mấy phần việc trong phó bản này, rất bào mòn tinh thần.
Trong quá trình làm việc ở lâu đài, Riko gặp Cain, Cain tỏ tình cô ấy em, còn bưng ra bát chứa đầy đồ uống màu xanh, dụ cô ấy uống.
"Anh ta bảo chỉ cần uống đồ uống màu xanh, tôi có thể mãi mãi ở bên cùng anh ta."
Riko rất phiền muộn: "Anh ta nói y hệt với mọi người thử thách vào phó bản. Tôi nhìn thấy những cô dâu trước đây ở lâu đài của anh ta, có người chấp nhận tình ý của Cain, bị lâu đài nuốt chửng, có người từ chối tình ý của Cain, bị đặt làm nến ở đại sảnh."
Tô Thanh Ngư kể cho Riko nghe chuyện xảy ra ở phó bản 【Vườn Địa Đàng Đen】, cô nói với cô ấy: "Lần sau, nếu gặp Cain, cô cứ hỏi anh ta có còn nhớ A Vân ở Vườn Địa Đàng không."
"A Vân?"
Mắt Riko sáng lên, trên khuôn mặt vốn nghiêm nghị hiện lên vẻ hy vọng: "Tôi từng nghe chuyện này, A Vân là con gái Adam và Eva, cũng là người vợ đầu tiên của Cain, Cain từng thề trung thành với cô ấy, đến cả thành Enoch cũng là tên con họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=627]
Đúng vậy, anh ta chắc chắn đã thề trung thành với A Vân, tôi có thể lấy tên A Vân để tránh xa anh ta."
Có vợ rồi còn đi hại cô dâu khác.
Trong lòng Riko khinh bỉ sự sắp đặt của phó bản.
Vườn Địa Đàng và thành Enoch đều là căn cứ thí nghiệm thất bại của Tập đoàn Sao Mai.
Tô Thanh Ngư vốn không hiểu lắm về chuyện Lilith và Cain, cô chỉ nghe truyền thuyết Adam và Eva, sau khi ra khỏi phó bản Vườn Địa Đàng Đen, Tô Thanh Ngư bổ sung kiến thức liên quan, phát hiện truyền thuyết Lilith đến từ 《Sách Hỉ Niên》.
Nhân viên Tập đoàn Sao Mai phụ trách quản lý khu vực ấy là người yêu thích phần truyền thuyết thần thoại này.
Riko hỏi được nhiều manh mối về phó bản 【Vườn Địa Đàng Đen】 từ chỗ Tô Thanh Ngư, hài lòng rời đi.
Đầu óc Vi Vi toàn bọt hồng phấn.
Cô ấy tận tụy mai mối Riko với thành chủ.
Dù các bà vợ trước của thành chủ toàn chết không rõ lý do hoặc mất tích, Vi Vi cũng chẳng thấy gì bất ổn.
Buổi chiều, Riko và Vi Vi đều đi tập luyện.
Tô Thanh Ngư nhận được một bọc màu hồng.
Trong bọc là một bộ váy dạ hội màu hồng.
Lấy váy ra khỏi bọc.
Đáy mắt Tô Thanh Ngư lóe lên vẻ kinh ngạc.
Bộ váy dạ hội ấy rực rỡ như hoa anh đào ngày xuân, cổ áo và tay áo điểm xuyết những hạt ngọc trai nhỏ xinh, ngọc trai tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tà váy lớp lớp chồng chất, tựa như đám mây hồng trắng, thiết kế độc đáo, tinh tế khéo léo.
Bên trong để lại một mẩu giấy.
Trên đó viết: Tiểu Thanh Ngư, đây là bộ váy dạ hội liên hoan đặc biệt chuẩn bị cho em, mong chờ điệu nhảy tối nay với em.
Dưới cùng không ký tên.
Tô Thanh Ngư thay bộ váy, cô đứng trước gương, váy ôm sát tôn lên thân hình hoàn mỹ của cô, tà váy thướt tha buông xuống, những hạt ngọc trai điểm xuyết vừa vặn, khiến cô thêm phần mềm mại.
Vai bộ váy trang trí hơi ít, tuy đẹp đẽ, nhưng vẫn thấy thiếu thiếu gì đó.
Tô Thanh Ngư suy nghĩ một chút, lấy chiếc khăn choàng màu hồng buộc lên.
Ngay lập tức, bộ váy trở nên hoàn hảo.
Tô Thanh Ngư lại nhìn mẩu giấy.
Cô biết bộ váy này là ai gửi rồi.
Cởi bộ váy ra, treo lại ngay ngắn.
Tô Thanh Ngư rời khỏi phòng, khóa cửa phòng ngủ từ bên ngoài.
Màn đêm buông xuống.
Tô Thanh Ngư thay xong bộ váy dạ hội, đi tham gia tiệc liên hoan.
Hành lang chung ký túc xá nhân viên, rất nhiều cửa hai bên bị phá hủy, trên đó có vết cào xước, một số vòng hoa trắng cũng bị nhuộm đỏ.
Kì Phù thay váy công chúa sao, tay cầm gậy phép, đầu đội vương miện lấp lánh, cùng Tô Thanh Ngư tham gia liên hoan.
Cô ấy tham gia vì bố.
Kì Phù rất yêu bố mình.
Hồi còn nhỏ hơn bây giờ một chút, cô ấy hy vọng bố mãi mãi chỉ yêu mẹ, nhưng giờ cô ấy hy vọng bố hướng về phía trước.
Mẹ mất, bố ngày càng điên cuồng.
Ông ấy tin rằng qua thí nghiệm, có thể đưa thời gian trở về quá khứ.
Sau khi cô Đổng mất tích, bố một lòng lao đầu vào công việc, ông ấy bảo cô Đổng và mẹ giống nhau, đều sẽ quay về.
Kì Phù hơi sợ.
Cô bé sợ, bố cũng sẽ mất tích như mẹ.
Tiệc liên hoan.
Thời gian đến tám giờ bốn mươi lăm tối.
Tô Thanh Ngư đến đại sảnh liên hoan, hành lang trống không không một bóng người, trên tường có rất nhiều áp phích tuyên truyền bị xé một nửa, mặt đất là giấy vàng, sau khi đến đại sảnh, Tô Thanh Ngư phát hiện mọi người ngồi ở vị trí của mình, không nói một lời, giữa nhau không có bất kỳ giao lưu nào.
Không khí áp lực khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Nơi này không giống liên hoan mà giống như họp hành hơn.
Đại sảnh không bật đèn.
Phía chính giữa có một chiếc đồng hồ khổng lồ.
"Tích tắc, tích tắc"
Trong môi trường yên tĩnh, tiếng kim giây chuyển động nghe hết sức rõ ràng.
Tô Thanh Ngư tìm được chỗ ngồi của mình, trợ lý Ngô Cừu ngồi ngay bên cạnh cô.
Tô Thanh Ngư đang định khẽ hỏi Ngô Cừu, nơi này có tình huống bất thường gì không.
Ngô Cừu dùng ngón tay chỉ chỉ vào mẩu giấy bị tờ rơi tuyên truyền đè ở dưới.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận