Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 267: Đoàn xiếc Táo Đỏ (35)

Ngày cập nhật : 2025-08-29 01:49:56
Ưu Ưu chỉ cho Tô Thanh Ngư đúng trạm xe buýt.
“Chủ nhân, chúng ta chờ xe ở đây.”
Ưu Ưu bước đến biển báo trạm xe buýt, lấy từ trong ba lô ra một cây bút sáp màu đỏ, vẽ lên đó một cái đầu chú hề.
Khi đôi mắt của chú hề được vẽ xong, tựa như được thổi vào sinh mệnh.
Tô Thanh Ngư bước tới.
Ánh đèn vàng mờ chiếu xuống, hắt lên bảng giờ xe buýt.
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn, nhận ra chuyến cuối cùng vào đúng 12 giờ đêm.
Phó bản lúc nào cũng thích những khung giờ âm phủ kiểu này.
Hoàn toàn không để người ta ngủ yên.
Cô yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi tới nửa đêm.
Trong màn sương trắng, một chiếc xe buýt chậm rãi tiến đến, động cơ phát ra tiếng trầm thấp.
Thân xe nặng nề, bánh xe bị ép bẹp, tốc độ chậm chạp.
Tô Thanh Ngư quay đầu nhìn sang, thấy trong khoang xe tối om.
Bóng đêm bọc lấy thân thể, một cơn gió lạnh thốc qua khiến cô bất giác rùng mình.
Cửa xe mở ra trước mặt cô.
“Chính là xe này.”
Ưu Ưu là người đầu tiên nhảy lên xe: “Chủ nhân, nhanh chân lên. Nếu bỏ lỡ chuyến này, chúng ta lại phải quay về đoàn xiếc rồi đợi thêm một ngày nữa đấy.”
Ưu Ưu đã được ký khế ước, đủ điều kiện tin cậy theo như quy tắc.
Tô Thanh Ngư không chần chừ bước lên xe.
Kỳ lạ là, trên chiếc xe buýt này không có tài xế, cũng không có hành khách.
Ở đầu xe chỉ đặt một chiếc hộp thu tiền vé.
Trên đó ghi: Giá vé 2 đồng âm phủ/người.
Dù Vô Tâm và Ưu Ưu trên danh nghĩa không được coi là người, nhưng Tô Thanh Ngư vẫn thanh toán đủ sáu đồng tiền âm phủ.
Hàng ghế cuối cùng đặt một chiếc ô đỏ.
Cửa xe khép lại.
Trong khoang xe mờ tối, Tô Thanh Ngư tìm một chỗ gần lối đi, cách xa cửa sổ và cửa ra vào rồi ngồi xuống.
Hai chân cô khép nhẹ, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn xung quanh.
Nghe được tiếng hô hấp nặng nề.
Chiếc xe buýt lặng lẽ xuyên qua những con phố vắng, hai bên là những tòa nhà mờ ảo dần trong bóng tối.
Vô Tâm và Ưu Ưu đứng ở lối đi.
Cả hai không ngồi.
Tô Thanh Ngư hỏi: “Tôi trả tiền vé rồi mà, sao hai người vẫn không ngồi?”
Vô Tâm liếc khoang xe, nói: “Hết chỗ rồi.”
“Được thôi.”
Lúc này Tô Thanh Ngư không quá căng thẳng.
Một là vì quy tắc chỉ có năm điều và không bị ô nhiễm.
Hai là, quỷ dị cấp vàng và quỷ dị cấp đỏ đang đi theo bên cạnh cô.
Cơ bản là, hiện tại chẳng có quỷ dị nào dám tùy tiện chọc vào Tô Thanh Ngư.
Ánh trăng khi mờ khi tỏ, khi xe tiến vào Rừng Đen, Tô Thanh Ngư nhìn qua cửa sổ thấy những tán cây rậm rạp cao ngất tận mây, cành lá đan xen thành một bức tường xanh kín mít không thể nhìn xuyên thấu.
Đột nhiên, xe dừng lại.
Khung cảnh ngoài cửa sổ như bị đóng băng.
Có một bóng người trong rừng tối đang vẫy tay với Tô Thanh Ngư.
Người đó mặc đúng kiểu quần áo giống hệt cô.
Lúc này thân thể Tô Thanh Ngư vẫn là hình dáng trẻ con, mà bóng người kia cũng giống một đứa trẻ.
Nửa sau điều thứ hai quy tắc chuyến xe cuối 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
【Sau khi xe khởi hành sẽ không được dừng giữa đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=267]

Nếu thấy cảnh vật bên ngoài bất ngờ dừng lại và có người trong rừng vẫy tay với bạn, không được xuống xe, càng không được nhìn thẳng vào mắt kẻ đó, bạn vẫn chưa tới trạm.】
Đúng lúc này, cửa sau xe bật mở.
Một luồng khí lạnh tràn vào trong xe buýt.
Tô Thanh Ngư cảm thấy làn khí lạnh như xuyên qua lỗ chân lông chui thẳng vào trong cơ thể.
“Hắt xì”
Cô không nhịn được hắt hơi một cái.
Thân thể trẻ con vốn yếu ớt.
Chỉ hơi nhiễm lạnh liền cảm ngay.
Trên xe, tiếng thông báo điện tử lạnh lẽo vang lên.
“Xe đã tới trạm, hành khách cần xuống xe xin mang theo hành lý và xuống bằng cửa sau.”
Bóng người trong Rừng Đen chầm chậm tiến về phía xe buýt.
Tô Thanh Ngư lập tức nhìn sang chỗ khác.
Cô lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ.
Ưu Ưu nhìn qua cửa sổ, mỉm cười nói: “Chủ nhân, cái thứ ngoài kia giống hệt cô.”
“Không giống.”
Mặt Vô Tâm lạnh băng: “Chủ nhân sẽ không cười xấu như vậy.”
“Không xấu mà, nụ cười mới là thứ có sức lan tỏa nhất đấy.”
Ưu Ưu nhíu mắt thành hai đường cong: “À, tôi quên mất, anh thấp cấp hơn tôi, nói vậy chắc anh cũng chẳng hiểu.”
Giọng Vô Tâm vẫn lạnh lẽo: “Chủ nhân không thích quỷ dị ồn ào.”
Tô Thanh Ngư bóp bóp cổ mình: “Hai người có thể yên tĩnh chút không? Nói thêm câu nào nữa thì trừ lương.”
Hai con quỷ dị đồng thời im bặt.
Nửa sau điều thứ 3 quy tắc chuyến xe cuối 【Đoàn xiếc Táo đỏ】 có đề cập đến tình trạng đầu gối nặng trĩu, nhưng tình huống này đã không xuất hiện.
Có lẽ vì quỷ dị mà Tô Thanh Ngư mang theo quá mạnh.
Lập tức tránh được những tình huống đó này.
Cả tiếng khóc thút thít từ hàng ghế sau cũng vì một câu của Ưu Ưu: “Mau vui lên chút, nếu không ta khâu mép mi vào tai bây giờ.” , liền lập tức lặng im.
Lúc 1 giờ sáng.
Xe vẫn đang chạy, cửa sau lại mở.
Không có tiếng thông báo.
Nửa đầu điều thứ 4 quy tắc chuyến xe cuối 【Đoàn xiếc Táo Đỏ】.
【Xe sẽ tới điểm đến vào đúng 1 giờ sáng, khi xuống xe hãy nói ba lần “xin nhường đường” ở giữa lối đi, nếu cửa mở hãy xuống ngay, không được quay đầu.】
Cảnh vật bên ngoài vẫn không ngừng biến đổi.
Như thể xe vẫn đang di chuyển, không hề dừng lại.
Tô Thanh Ngư làm theo quy tắc, đứng giữa lối đi khẽ nói ba tiếng “xin nhường đường” rồi tiến đến cửa sau, nhắm mắt lại, phá giải ảo ảnh, xuống xe.
Mũi chân cô vừa chạm đất.
Khi mở mắt, cô đã đứng giữa một khoảng sân xi măng trống trải.
Trên bầu trời đen kịt, một vầng trăng khuyết màu hồng quái dị treo lơ lửng. Bốn phía tĩnh mịch đến mức lạnh gáy.
Tô Thanh Ngư nhìn quanh, chỉ có một tòa khách sạn màu hồng phấn trơ trọi đứng đó.
Từ phía sau vang lên tiếng còi xe buýt “bíp bíp”.
Tô Thanh Ngư không quay đầu mà bước về phía khách sạn màu hồng.
Cánh cửa lớn mở sẵn như chờ đón cô.
Tường ngoài sảnh khách sạn, cầu thang, cửa sổ, thậm chí cả tay nắm cửa cũng được màu hồng phấn bao phủ.
Ánh đèn dịu nhẹ hắt lên gương mặt Tô Thanh Ngư, đổ thành những vệt sáng hồng nhạt mờ ảo.
Từ lúc bước vào khách sạn này, cô đã trở về với diện mạo ban đầu.
Một bộ váy dài màu nhạt, tà áo thướt tha, mái tóc đen suôn dài thả sau lưng, ngũ quan tinh xảo, khóe mày hơi nhướng, như trăng đêm lạnh lẽo trong trẻo.
“Đáng tiếc nhỉ, lại biến về rồi.”
Ưu Ưu thích dáng vẻ trẻ con của Tô Thanh Ngư hơn.
Khi quay lại dáng người trưởng thành, Tô Thanh Ngư khẽ cử động ngón tay.
Vẫn là thân thể này dùng tốt hơn.
Ngay lúc đó, ở cuối đại sảnh, một cánh cửa lớn khẽ mở ra, một cô gái tóc ngắn mặc bộ đồ bó màu hồng bước ra.
Cô ta đeo mặt nạ đầu thỏ che nửa khuôn mặt trên.
Cô ta mỉm cười với Tô Thanh Ngư, giọng nói mềm mại: “Hoan nghênh quý cô. Đây là khách sạn Thỏ Hoa Anh Đào. Có một quý ngài đã đặt thẻ phòng cho cô.”

Bình Luận

31 Thảo luận