“Không, tôi không thấy.”
Ban đầu Tô Thanh Ngư định đi đường tắt với ông lão, nhưng Ngân hàng Thiên Địa chặn lối tắt của cô.
Ông Vu đi thẳng đến cửa đỏ, mở cửa bước ra rồi mở cửa vào lại.
“Chỉ cần tìm được đường này, ra vào không khó.”
Ông Vu cầm một trăm đồng âm phủ còn chưa ấm tay, ông không muốn trả lại.
Đi làm kiếm tiền âm phủ khó khăn lắm.
Chỉ dẫn đường mà được một trăm đồng âm phủ.
Ông không muốn hoàn tiền đâu.
Nhưng hành động của ông Vu trong mắt Tô Thanh Ngư như slide ảnh, đột nhiên xuất hiện rồi biến mất trước bức tường.
Giờ ông lão trông còn giống quỷ dị hơn cả quỷ dị.
Tô Thanh Ngư nhíu mày: “Ưu Ưu, Anh Lạc, hai người thấy cánh cửa đỏ không?”
Ưu Ưu lắc đầu: “Chủ nhân, tôi không thấy.”
Anh Lạc phụ họa: “Chủ nhân, tôi cũng không thấy.”
Họ là quỷ dị, muốn rời khỏi nơi thậm chí không phải phó bản này, chẳng cần qua cánh cửa đỏ nào.
Họ ở đây chỉ vì Tô Thanh Ngư ở đây.
“Các người đều không thấy sao? Chẳng lẽ con đường này chỉ mình tôi đi được?”
Ông Vu bối rối. Người không thấy thì thôi, đến quỷ dị cũng không thấy.
Lẽ nào con đường này thật sự chỉ dành cho ông?
Tô Thanh Ngư nói thật: “Tôi chỉ thấy một bức tường, không có cửa đỏ.”
Ông Vu thở dài, tiếc nuối trả lại một trăm đồng âm phủ, gõ gậy, thất vọng nói: “Vậy không được rồi, tôi trả lại cô phí dẫn đường. Lạ thật, đường này chỉ mình tôi đi được. Tôi định kiểm tra thành phố điện tử an toàn xong, dẫn đồng nghiệp đến phát tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=455]
Giờ kế hoạch làm thêm lúc nghỉ hưu của tôi tiêu tan.”
Tô Thanh Ngư giữ tâm lý tốt, nhún vai, giang tay, giọng bình thản: “Ai cũng có cơ duyên riêng, người khác không cưỡng cầu được. Ông lão, ông đi trước đi, tôi biết đường về, không cần tiễn.”
Ông Vu có ấn tượng tốt với cô, thấy cô gái trước mặt cởi mở, không nặng nề được mất, rất hợp để kéo vào tổ chức Áo Xanh trồng trọt.
“Cô gái, hẹn gặp lại. Sau này có cơ hội đến tổ chức Áo Xanh, tôi dẫn cô đi đào khoai ăn.”
“Hẹn gặp lại.”
Ông Vu xách túi xu lớn rời đi.
Sau khi ông đi, Tô Thanh Ngư mua búa sắt lớn trên app Minh Bảo, vác lên đập tường. Cô nghĩ, cố gắng hết sức còn lại nghe số mệnh, chưa làm hết sức, chưa dễ từ bỏ.
Tiệc trà của Ngân hàng Thiên Địa nghe như tiệc Hồng Môn.
Ai thích tham gia thì tham gia.
Tô Thanh Ngư không có hứng thú.
Đập vỡ bức tường trước mặt, bên ngoài là hành lang tương tự, cuối hành lang cũng là một bức tường.
Cô đập liên tục mấy bức, vai đau nhức, vẫn không tìm được đường ra.
Hành lang như được sao chép, đập một bức lại hiện bức khác, vô tận.
Tô Thanh Ngư mới chịu từ bỏ.
Cô quay lại đường cũ.
Trở về hành lang ban đầu, cô thấy Mỹ Nguyệt đứng giữa, chân khép, nụ cười hoàn hảo nhưng lạnh lùng, đẹp mà tàn nhẫn.
Ôi, bị bắt quả tang rồi.
“Khách VIP tôn quý, xin đừng phá hoại cơ sở vật chất công cộng của thành phố điện tử.”
Tô Thanh Ngư ném búa sắt, bật chế độ nói bừa: “Hiểu lầm, tôi tưởng hành lang là một phần trò chơi.”
“Để tôi đưa cô về.”
“Được thôi.”
Tô Thanh Ngư theo sau Mỹ Nguyệt.
Giày cao gót đỏ của Mỹ Nguyệt gõ trên sàn, bước đi như chương trình cài sẵn, lạnh lẽo, trống rỗng.
Về phòng, Tô Thanh Ngư mất hứng chơi gì nữa.
Cô ra ban công, lau sạch mấy cái đầu chú hề Ưu Ưu vẽ bậy.
“Ưu Ưu, sau này không được vẽ đầu chú hề ở toilet và chỗ tắm.”
“Nhưng tôi chỉ muốn nhìn chủ nhân.” Ưu Ưu chớp mắt, vẻ vô hại.
“Vậy chụp ảnh tôi, lưu trong điện thoại mà ngắm.”
Tô Thanh Ngư ấn vai Ưu Ưu, đẩy cậu ta ra ngoài.
“Chủ nhân, muốn tắm suối nước nóng cùng tôi không?”
Anh Lạc chu đáo lấy khăn trắng mềm và áo choàng tắm cho cô.
“Thôi, tôi ngâm một lát rồi ra ngay.”
Tay nghề mát-xa của Anh Lạc đúng là thoải mái, nhưng Tô Thanh Ngư không thể ngâm cùng bể với nàng. Xương trắng trên người Anh Lạc còn dính thịt thối, cô lo nàng ngồi vào, trong nước sẽ nổi lềnh bềnh mấy thứ kỳ quái.
Kéo rèm che, Tô Thanh Ngư ngâm suối nước nóng ở ban công.
Cô từ từ bước vào dòng nước ấm, nước như lụa bao lấy cơ thể. Hơi trắng bốc lên, lan trong không khí, xua tan mệt mỏi cả ngày khiến cô thư thái.
Ngoài trời âm u, trăng khuất sau mây đen.
Tô Thanh Ngư nhắm mắt, cơ bắp căng cứng dần thả lỏng.
Lúc này, con quỷ dị áo trắng gõ trống da mấy hôm trước lại xuất hiện ngoài cửa kính.
Ngâm suối nước nóng cũng không yên.
Hình chú hề Ưu Ưu vẽ vừa bị lau, Tô Thanh Ngư đã bị quỷ dị quấy rầy.
Vì cô ngâm ở ban công, quỷ dị chỉ cách một tấm kính.
Nó nhảy múa méo mó, da trắng bệch, hốc mắt trống rỗng, môi nhợt nhạt.
Lần này gần hơn, Tô Thanh Ngư nghe thấy nó không chỉ nhảy mà còn hát bài ca quái lạ.
Khi hát, nó không há miệng, hình như âm thanh phát ra từ bụng.
“Đừng mở hộp đồ chơi màu hồng. Có con búp bê mắt đỏ như lửa. Ban đêm nó tỉnh dậy, tìm thịt và xương trẻ con…”
Nghe như lời mời phó bản.
Tô Thanh Ngư giả vờ không nghe.
Thông thường, quỷ dị không dụ được sẽ tự rời đi. Nhưng con áo trắng thấy nhảy múa và hát không hiệu quả liền dí mặt vào kính, miệng phát ra “kha kha kha” rồi giơ tay, dùng máu vẽ biểu tượng Sao Mai trên kính.
Tô Thanh Ngư không thể phớt lờ.
Cô đứng dậy khỏi bể suối, quấn khăn tắm, bước đến cửa kính, đối diện quỷ dị.
“Gần đây mày xuất hiện nhiều lần, có gì muốn nói với tao không?”
Quỷ dị chỉ nở nụ cười quái lạ, như không hiểu lời cô, tiếp tục vẽ trên kính.
Tô Thanh Ngư thấy nó vẽ một con bướm và một con chim giữa ngôi sao năm cánh Sao Mai.
Ý gì đây?
Cô định hỏi tiếp, ánh trăng xuyên mây chiếu lên người quỷ dị áo trắng. Nó như bị giật mình, ôm đầu, kẹp trống da, hoảng hốt bỏ chạy.
Đồng tử Tô Thanh Ngư co lại.
Tấm kính cũng xuất hiện điều bất thường.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận