Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 612: Tập đoàn Sao Mai (13)

Ngày cập nhật : 2025-10-04 02:38:42
Tô Thanh Ngư dụi đôi mắt ngái ngủ, liếc nhìn cây nến đầu giường đầu tiên.
Nến không tắt, tỏa ánh cam vàng.
Con bướm đậu trên lồng kính.
Không có gì bất thường.
Cô nghĩ chân lạnh là do Ưu Ưu nằm cuối giường.
“Ưu Ưu, đừng nghịch.”
Cô khẽ rung bàn chân.
Giọng nũng nịu của Ưu Ưu không vang lên.
Chân vẫn lạnh buốt.
Tô Thanh Ngư nhìn về cuối giường.
Nhìn một cái, hơi thở cô ngừng lại.
Có thứ gì đó ngồi đó.
Bóng dáng mơ hồ, tối tăm, ngồi nghiêng cuối giường.
Cô ấy cúi đầu, tóc đen che nửa mặt, trên tóc có con bướm trắng lấp lánh đậu, cổ họng khẽ ngân nga “Twinkle Twinkle Little Star”.
Ánh sáng dịu dàng bao quanh cô ấy.
Tựa như một ngọn nến khác được thắp lên ở cuối giường.
Tất cả những điều này là giấc mơ thăm thẳm.
Là hoa trong gương, trăng dưới nước.
Là ảo ảnh, là bong bóng mộng ảo.
Dưới ánh nến mờ ảo, ranh giới thật giả khó phân.
Không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng Tô Thanh Ngư có thể nhận ra, đó là bóng dáng của Trang Hiểu Điệp.
Câu đầu tiên điều thứ nhất trong thư của Trang Hiểu Điệp, quy tắc 【Tập đoàn Sao Mai】.
【Tớ đã chết, bất kỳ ai giống tớ đều không phải là tớ.】
Đây là giả.
Tô Thanh Ngư rất muốn ôm lấy cô ấy, véo má cô ấy, nói với cô ấy rằng mình rất nhớ cô ấy.
Nhưng không được.
Không thể đánh thức giấc mơ này.
Khi ngủ, Tô Thanh Ngư đã thả tất cả quỷ dị ra, yêu cầu họ canh đêm.
Nhưng lúc này, trong phòng lại không thấy bóng dáng của quỷ dị nào khác.
Tô Thanh Ngư nhắm mắt lại.
Tiếc là cơn buồn ngủ đã tan.
Không ngủ được, cô nghĩ về quy tắc trong đầu.
Quy tắc Trang Hiểu Điệp cho là bản độc nhất.
Còn quy tắc Khoa Thần kinh Cảm xúc là thứ ai nhận việc này cũng có.
Cả hai đều nhắc đến cách đặt giày.
Quy tắc dùng để bảo vệ người thử thách khỏi ô nhiễm hoặc bị quỷ dị ăn thịt.
Suy ngẫm kỹ.
Quy tắc Khoa Thần kinh Cảm xúc yêu cầu mũi giày hướng ra ngoài, có lẽ để ngăn quỷ dị ban đêm tìm giường cô.
Quy tắc Trang Hiểu Điệp thì ngược lại.
Bài “Twinkle Twinkle Little Star” là mồi, dẫn Trang Hiểu Điệp đến phòng.
Đặt giày mũi hướng vào trong, để Trang Hiểu Điệp tìm được cô.
Cô ấy đến vì Tô Thanh Ngư.
Người ngồi cuối giường, dù là ý chí của cô ấy hay thứ gì khác, đều không có ý định hại Tô Thanh Ngư.
Bên ngoài gió mưa dữ dội, nửa đêm tỉnh giấc, chăn ấm không đủ, khiến Tô Thanh Ngư cảm thấy chút bi thương, bắt đầu suy nghĩ lan man.
Trong đầu óc toàn là những ký ức vụn vặt.
Cô nhớ lại Thiên Phủ Linh Thành, Trang Hiểu Điệp sống cạnh nhà mình, mỗi lần thông quan xong, cô thường chạy sang ăn nhờ.
Cô nhớ lại những món ăn tối om của mẹ Trang Hiểu Điệp.
Nhớ lại nhóm chat Chu Sơn Hải lập, bảo mấy người họ nhất định phải thường xuyên tụ tập.
Cảm xúc dâng trào.
Càng nhớ về quá khứ ấm áp, càng thèm khát sự dịu dàng đó.
Khi trái tim trở nên mềm yếu, sẽ trở nên do dự, sẽ mất phương hướng, sẽ muốn rút lui.
Như lúc này, trong lòng cô nảy sinh một ý nghĩ kỳ lạ, đó là để mọi thứ trở về quá khứ, cũng khá tốt.
Tô Thanh Ngư không phải người đa cảm, nhưng cô cảm thấy, có một sức mạnh vô hình đang cố gắng can thiệp vào cảm xúc của cô.
Đừng nghĩ nữa!
Cô tự cảnh báo mình, dừng những suy nghĩ vô nghĩa này lại.
Cô chỉnh lại suy nghĩ lệch lạc.
Con người không thể quay về quá khứ.
Dù cơ hội quay về quá khứ đặt trước mắt, đó cũng chắc chắn là sản phẩm bị ô nhiễm do “nó” bóp méo thời không.
Đường đã đến đây, chắc chắn không quay đầu.
Tô Thanh Ngư véo đùi mình trong chăn, ép bản thân ngủ ngon.
Trong bóng tối, tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc cốc”
Tiếng gõ nặng nề, không chỉ cửa phòng ngủ, mà cả cửa ngoài cũng bị gõ.
Tô Thanh Ngư trùm đầu vào chăn.
Mũi chân cô chạm phải thứ gì mềm mềm.
Cô dùng mũi chân móc thứ đó lên.
Dùng tay sờ.
Đó là một con búp bê.
Quá tối, không thấy rõ hình dạng búp bê.
Tô Thanh Ngư đẩy búp bê vào trong giường.
Bên giường lại vang lên tiếng bước chân.
“Lộp cộp lộp cộp”
Rất hỗn tạp.
Không chỉ là tiếng bước chân của một người.
Âm thanh đó, như thể trong phòng có rất nhiều người, như ruồi không đầu, đi tới đi lui.
Tiếng bước chân như giẫm lên trái tim Tô Thanh Ngư, ồn ào khiến cô không thể ngủ.
Khoảng năm phút sau, trong phòng lại vang lên tiếng xé rách và tiếng lê kéo.
Những âm thanh này trộn lẫn vào nhau khiến người ta cảm thấy bực bội.
Hơi thở của Tô Thanh Ngư trở nên nặng nề, một mảng u ám luôn bao trùm trong tâm trí cô, không thể xua tan.
Phiền!
Chữ này không ngừng mở rộng trong lòng cô.
Và cảm xúc cố gắng đánh bại lý trí, thao túng cơ thể cô, đẩy cô dậy, gào thét và gầm rú.
Tô Thanh Ngư nhíu chặt mày.
Cô cố gắng nhẫn nại.
Thời gian ở khoảnh khắc này như trở nên nặng nề và chậm chạp.
Cô thật sự muốn ngồi dậy, cầm cốc thủy tinh đập vào đầu mình, rồi đánh bay những âm thanh ngột ngạt kia.
Trong lúc lý trí và cảm xúc hỗn loạn giao tranh, con bướm đậu trên lồng kính đầu giường đột nhiên vỗ cánh vài cái.
Nhẹ nhàng, chậm rãi.
Cơn bực bội trào dâng trong lòng Tô Thanh Ngư lập tức được xoa dịu.
Như sóng biển nhẹ nhàng phủ lên đảo.
Làm ướt cát sỏi thô ráp trên đảo.
Mang đi hết oi bức.
Để lại sự trong lành.
Sau đó, cơn buồn ngủ ập đến.
Tô Thanh Ngư cảm thấy cơ thể nặng nề.
Cô nhấc mí mắt trĩu xuống, nhìn về cuối giường.
Bóng dáng ngồi đó đã biến mất.
Những âm thanh quái dị trong phòng cũng theo đó tan đi.
Ngọn lửa vô danh trong lòng cũng bị mang đi.
Sau đó, Tô Thanh Ngư mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, 6 giờ 30.
Tô Thanh Ngư từ từ mở mắt, cô dùng tay xoa xoa mặt rồi ngồi dậy, vươn vai, toàn thân thư giãn, như từng khúc xương trong cơ thể đều được giãn ra.
Tuy đêm qua ngủ ít, nhưng Tô Thanh Ngư cảm thấy tinh thần sảng khoái rõ rệt.
Những cảm xúc tiêu cực sinh ra trong đêm đã bị quét sạch.
Như thanh MP được nạp đầy.
Ngọn nến trên đầu giường chỉ còn cháy một chút đuôi, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Cô mò mẫm, bấm vào đèn đầu giường.
“Tách” một tiếng, bật công tắc, đèn đầu giường sáng lên.
Phòng có điện, chiếu sáng rực phòng ngủ.
Mấy con quỷ dị của cô đều không ở trong phòng.
Đi đâu rồi?
Đúng lúc Tô Thanh Ngư nghi hoặc, điện thoại rung lên.
Là Bạch Hỏa gọi đến.
Tô Thanh Ngư đặt chiếc gối mềm dưới eo, tựa vào đầu giường, tìm tư thế thoải mái rồi bắt máy.
Đầu dây bên kia vang giọng Bạch Hỏa.
Giọng anh khàn khàn, xen lẫn lo lắng: “Tô cô nương, cô an toàn chứ?”
Giongk Tô Thanh Ngư vui vẻ: “An toàn mà, bên anh thế nào? Tối qua tôi rời phòng thí nghiệm, định vị của anh vẫn ở đó.”
Giấc ngủ ngon khiến Tô Thanh Ngư tâm trạng tốt, nói nhiều hơn bình thường.
Hình như Bạch Hỏa thở phào: “Ta không sao, chỉ là đêm qua ý nghĩ dao động, niệm Thanh Tâm Quyết cả tối mới kìm lại. Về phần những người khác, tình hình không tốt.”
Tô Thanh Ngư ngồi thẳng hơn: “Sao vậy? Anh kể chi tiết đi.”
Giọng Bạch Hỏa uể oải: “Tối qua, ta bị coi là thể nghiệm, giao tiếp cảm xúc với quỷ dị được chỉ định. Nhờ quy tắc che chở, ta thoát hiểm. Về nơi nghỉ của thể nghiệm, ta thấy thi thể một người bạn. Bên thi thể, hai người bạn khác điên loạn, ô nhiễm nặng, vừa tự hành hạ vừa cúi đầu, ăn thịt trên thi thể…”
“Tối qua, tôi cũng thấy cảm xúc không ổn.”
Tô Thanh Ngư lập tức kể sự bất thường đêm qua của mình: “Ngủ đêm, tôi giật mình tỉnh, không chỉ nghe nhiều âm thanh lạ, mà còn trở nên rất dễ xúc động.”
“Ô nhiễm khiến cảm xúc bất thường.” Bạch Hỏa nghiêm túc: “Ta và cô giống nhau, cũng có cảm giác đó.”
Tối qua, Bạch Hỏa liên tục nhớ đến sư phụ đã chết.
Cảm giác máu tanh dính nhớp, mùi hôi thối, không thể xua tan, khiến lòng anh dậy sóng.
Sau đó, anh dựa vào Thanh Tâm Quyết mới đè nén được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=612]

Bình Luận

31 Thảo luận