Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 616: Tập đoàn Sao Mai (17)

Ngày cập nhật : 2025-10-04 03:03:22
Hồ sơ mã số 「000001」.
Đối tượng thí nghiệm: Đổng Mộng Khiết
Trong hồ sơ là những bức ảnh đời thường của người phụ nữ mặc váy trắng.
Trong ảnh, người phụ nữ đeo khuyên tai bạc, cổ tay là thạch anh trắng, tay cầm dùi trống, bên cạnh là chiếc trống da dân tộc lớn, nụ cười trên mặt tự tin rạng rỡ.
Bên cạnh cô ấy còn có nhiều trẻ em vây quanh.
Có hai đứa trẻ có bóng lưng rất giống Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp.
Người phụ nữ có tài ca hát nhảy múa, được nhiều trẻ em yêu thích.
Tô Thanh Ngư quan sát kỹ bức ảnh.
Trong ảnh, có thể thấy trên tường trắng dán nhiều giấy khen.
Nội dung giấy khen về ca múa và trống da.
Tô Thanh Ngư đặt ảnh về chỗ cũ.
Tiếp tục xem xuống dưới.
Nguồn gốc vật thí nghiệm: Cô giáo trại trẻ mồ côi Triêu Tịch, 26 tuổi, sống tại tiểu khu Ánh Dương, đến tập đoàn tương tác nhiều lần với trẻ em, tự nguyện tham gia thí nghiệm lần này.
Nội dung thí nghiệm:
Ngày đầu ở cùng "nó": Cơ thể Đổng Mộng Khiết khỏe mạnh, khả năng ngôn ngữ bình thường, tư duy bình thường. Cô ấy mang theo đạo cụ búp bê, cố gắng giao tiếp lý tính với nó, nhưng nó không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngày thứ hai ở chung cùng "nó": Đổng Mộng Khiết bắt đầu xuất hiện ảo giác, chức năng ngôn ngữ suy giảm. Vào ban đêm xuất hiện hỗn loạn tư duy, ban ngày thì khôi phục bình thường. Đổng Mộng Khiết nói với các nhà nghiên cứu rằng cô ấy nghe thấy tiếng trống vang vọng suốt đêm, và đôi mắt của con búp bê trong lòng cô ấy biến thành màu đỏ. Sau khi các nhà nghiên cứu kiểm tra, con búp bê không có bất kỳ biến đổi nào.
Ngày thứ ba ở chung cùng "nó": Đổng Mộng Khiết nhảy múa suốt đêm, sau khi mắt cá chân bị gãy vẫn không dừng lại, sẽ đột nhiên cười điên cuồng, hoặc đột nhiên khóc lóc. Thời gian tỉnh táo ban ngày rút ngắn, cô ấy nói với các nhà nghiên cứu rằng mình nghe thấy "nó" nói chuyện, rồi mất kiểm soát, xé nát con búp bê thành từng mảnh.
Ngày thứ tư ở chung cùng "nó": Đổng Mộng Khiết xuất hiện xu hướng tự hại, nhiều chỗ trên cơ thể bị gãy xương, kèm theo việc nhảy múa không ngừng. Đề nghị dừng thí nghiệm, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Thí nghiệm được tạm dừng khẩn cấp vào ngày thứ tư.
Sau khi Đổng Mộng Khiết rời khỏi phòng thí nghiệm, rơi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, không ngừng gào thét, vặn gãy tứ chi rồi tự sát.
Trong thời gian thí nghiệm, 「nó」 không tạo ra bất kỳ dao động năng lượng nào.
Câu hỏi: Nó có phải là sinh vật sống? Có thể hiểu lời con người nói không? Có chức năng ngôn ngữ không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=616]

Tại sao Đổng Mộng Khiết tiếp cận nó lại rơi vào trạng thái điên cuồng?
Tô Thanh Ngư lật xem những bức ảnh trong hồ sơ.
Ban đầu Đổng Mộng Khiết vẫn là một cô giáo xinh đẹp.
Bốn ngày thí nghiệm, cô ấy bị tàn phá không ra hình người.
So sánh ảnh ngày đầu và ảnh ngày thứ tư.
Ngày đầu khỏe mạnh tươi sáng, ngày thứ tư khuôn mặt tiều tụy, thân hình gầy gò, da mất đi độ bóng, như tờ giấy khô.
Phía sau còn có báo cáo tổng kết thí nghiệm lần này.
Báo cáo yêu cầu, trước khi đạt được hiểu biết đột phá về 「nó」, nội bộ tập đoàn không được để con người tiếp cận 「nó」.
Tô Thanh Ngư xem chăm chú.
Đột nhiên, đèn trong phòng lưu trữ tắt.
Đại sảnh chìm vào bóng tối.
Từ phía cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
— "Sao đèn tắt rồi?"
— "Chắc là nhảy aptomat rồi, để tôi đi xem sao."
Tô Thanh Ngư dựa vào tường, chờ người ngoài cửa đi đóng aptomat.
Chờ gần năm phút, vẫn chưa có điện.
Tô Thanh Ngư chuẩn bị đặt hồ sơ lên quầy lễ tân, để nhân viên lễ tân trả lại.
Trong bóng tối, cô còn chưa kịp di chuyển, đã có người rút phắt hồ sơ khỏi tay cô.
Bật đèn pin trên điện thoại.
Người phụ nữ vốn ngồi ở hàng cuối cùng giờ lặng lẽ xuất hiện trước mặt cô, tay cầm hồ sơ, khoảnh khắc Tô Thanh Ngư nhìn thẳng vào mắt cô ta, người phụ nữ ấy hướng về phía Tô Thanh Ngư phát ra tiếng thét chói tai điếc tai.
Rồi mang theo hồ sơ, chạy vụt vào sâu trong phòng lưu trữ.
Lúc này, phòng lưu trữ mới có điện trở lại.
Sảnh lớn đã trống không không một bóng người.
Chỉ có tiếng cười nói vui vẻ vọng lại từ hành lang.
Tô Thanh Ngư đẩy cửa ra, lại phát hiện hành lang hoàn toàn chẳng có ai cả.
Theo quy tắc, mỗi phần hồ sơ đều có số hiệu riêng.
Còn hồ sơ số hiệu "000001", không nghi ngờ gì nữa chính là những thí nghiệm đầu tiên được thực hiện sau khi khoa thần kinh cảm xúc được thành lập.
Ban đầu Tập đoàn Sao Mai theo đuổi mục tiêu nghiên cứu nó, hiểu rõ nó, thu được nguồn năng lượng mới, giải mã bí mật của nó về việc bẻ cong không-thời gian, rồi nắm giữ sức mạnh ấy để mang lại lợi ích cho toàn nhân loại.
Vì vậy, phần hồ sơ đầu tiên đã để người sống tiếp xúc với "nó", quá mạo hiểm, không giống như nghiên cứu nghiêm túc chút nào.
Mà Đổng Mộng Khiết tự nguyện tham gia, cũng có vẻ quá liều mạng.
Tất cả những điều này, chỉ có một lời giải thích hợp lý duy nhất.
Đó chính là hồ sơ số 0 là hồ sơ thí nghiệm thành công.
Có trường hợp thành công ở trước.
Các nhà thí nghiệm trước đó đều trở ra an toàn.
Vì thế mới có những hành động ngây thơ liều lĩnh sau này.
Tô Thanh Ngư đang cân nhắc, có nên quay lại tiếp tục lật xem hồ sơ không.
Nhân viên vốn ngồi ở quầy lễ tân, từ hành lang bên ngoài quay trở lại.
"Hả? Sao cô vẫn còn ở đây? Cô không nghe thấy tiếng đóng cửa à?"
Nhân viên quay về vị trí làm việc, cô ta bảo Tô Thanh Ngư rằng phòng lưu trữ sắp tan sở, mọi người đều phải rời đi.
Tô Thanh Ngư chỉ vào bên trong phòng lưu trữ, nói với nhân viên rằng có một người phụ nữ điên đã cướp hồ sơ, chạy vào trong.
Sau khi kiểm tra camera giám sát, nhân viên bảo Tô Thanh Ngư rằng giờ trong phòng lưu trữ chỉ có hai người bọn họ thôi.
Tô Thanh Ngư đành tạm thời rời khỏi nơi này.
Buổi chiều, để lấy lòng Kì Phù, cô quay về dưới tòa nhà giảng đường của tập đoàn sớm hơn, chờ Kì Phù tan học.
Năm giờ chiều, Kì Phù bước ra từ tòa nhà giảng đường đúng giờ.
Trông khá cô ấy cô đơn, lúc xuống lầu chỉ có một mình.
Thấy Tô Thanh Ngư, mắt Kì Phù sáng long lanh chạy ùa tới: "Chị ơi, chị đặc biệt đến chờ em hả?"
Tô Thanh Ngư xoa đầu cô bé: "Ừ, chẳng phải em bảo chị kèm học cho em sao? Nói trước nhé, chị còn chưa biết bài vở của em khó dễ thế nào đâu, biết đâu em còn hiểu biết hơn cả chị."
"Chị ơi, chị làm được nhà nghiên cứu, chắc chắn không phải dạng vừa đâu."
Danh phận nhà nghiên cứu của Tô Thanh Ngư là nhặt được đấy chứ.
Cô hỏi: "Muốn làm nhà nghiên cứu thì cần điều kiện gì?"
Kì Phù nghiêm túc nói: "Phải học giỏi lắm, từ mẫu giáo Sao Mai học lên đến cấp ba Sao Mai, đảm bảo xếp hạng top mười toàn trường. Rồi vào tập đoàn, thực tập và nghe giảng, hoàn thành nhiệm vụ thực tập cùng bài vở nội bộ, còn phải đi học đại học Sao Mai nữa. Cuối cùng mới quay về ứng tuyển việc làm ở tập đoàn."
"Vậy đám trẻ học nội bộ trong tập đoàn là sao?"
Tô Thanh Ngư nhớ là trường học có rất nhiều trẻ con.
Theo lời Kì Phù, cô ấy còn nhỏ thế này, không nên học trong nội bộ tập đoàn, mà phải ra ngoài học tiểu học Sao Mai cơ.
Kì Phù chụm đầu ngón tay vào nhau, hơi ngượng ngùng nói: "Cũng có vài đứa trẻ khác biệt, ví dụ như em ấy, bố em là nhà nghiên cứu, em là người nhà của nhà nghiên cứu nên có thể trực tiếp học nội bộ tập đoàn."
"Em lớn lên trong nội bộ tập đoàn."
"Vâng."
Kì Phù có phần phiền muộn: "Em gặp bố ít lắm, bố mong em lớn lên cũng trở thành nhà nghiên cứu xuất sắc."
Xây dựng quan hệ tốt với Kì Phù quả nhiên không sai.

Bình Luận

31 Thảo luận