Đêm khuya, tiếng gõ cửa của bạn cùng phòng vang lên.
Tô Thanh Ngư đứng trước cửa, không mở.
Cô nói với bên ngoài: "Bạn có chìa khóa, sao còn phải gõ cửa?"
Tiếng gõ cửa ngừng bặt.
Sau đó, âm thanh chìa khóa mở cửa vang lên.
Bạn cùng phòng vẫn mặc chiếc áo khoác đen ấy, áo thấm đẫm nước mưa, từng giọt rơi xuống.
Bạn cùng phòng của cô chưa từng bước ra khỏi đêm mưa đó.
"Bạn đã phát hiện ra rồi?"
Bạn cùng phòng tháo khẩu trang, ngồi xuống sofa, tay xoa xoa quả trứng: "Bạn không uống thuốc đúng giờ."
"Tôi đã không cần uống thuốc nữa. Tôi sắp rời đi rồi, đợi bạn về chỉ để nói lời tạm biệt cuối."
Hôm nay không phải bạn cùng phòng chào tạm biệt Tô Thanh Ngư, mà là Tô Thanh Ngư chào tạm biệt cô ấy.
Khoảnh khắc cô nhận ra thân phận thật sự của bạn cùng phòng, chính là lúc phải chia xa.
"Từ trước đến nay, thật sự cảm ơn bạn đã chăm sóc tôi. Tôi gặp chuyện không may, là bạn đã thay tôi báo thù, gánh chịu mọi đau đớn, đi làm kiếm tiền, về nhà dọn dẹp, chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ cho tôi. Còn tôi thì luôn trốn trong phòng, không dám đối mặt với thế giới bên ngoài. Người bị tổn thương là tôi, nhưng thực ra cũng là bạn. Cảm ơn bạn, luôn làm chiếc ô che chở cho tôi."
Đây là lời chân thành của Tô Thanh Ngư.
Nghe xong, bạn cùng phòng đứng dậy với gương mặt vô cảm.
"Xem ra, bạn không cần tôi nữa rồi." Cô ấy bỏ quả trứng vào vali, đổ cả thịt vụn trong thùng sắt vào theo, kéo khóa vali, nắm dây xích chó bước ra khỏi nhà, không hề ngoảnh lại.
Căn phòng sạch sẽ tinh tươm.
Bạn cùng phòng mang theo tất cả dơ bẩn và ô uế rời khỏi đây.
Tô Thanh Ngư khẽ nhíu mày nhìn ra cánh cửa mở rộng, trên mặt không một giọt nước mắt, chỉ có khóe miệng run run như đang cố kìm nén nỗi đau thầm kín.
Đây là thứ tình cảm mà bản thân phó bản này đã trao cho cô.
Bạn cùn phòng của cô chính là bản thân cô.
Đáp án đã được đưa ra ngay từ đầu.
Dưới chữ ký cá nhân của bạn cùng phòng có ghi: Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người đi, tôi làm chiếc ô che chở cho chính mình."
Người dọn dẹp nhà cửa là chính mình.
Người ra ngoài làm việc cũng là chính mình.
Trên đời này, không có ai hoàn toàn gánh vác cuộc sống thay người khác.
Thứ thật sự có thể dựa vào, chỉ có bản thân.
Tô Thanh Ngư đến thành phố lớn này làm công nhân, làm hộ lý ở viện dưỡng lão, vì nghèo nên thuê căn phòng rẻ tiền.
Công việc vất vả khiến cô trông già hơn tuổi thật.
Cô nỗ lực như vậy, chỉ mong cuộc sống của mình khá hơn chút nào hay chút đó.
Hoạ vô đơn chí.
Cô gái này tưởng rằng mình làm việc chăm chỉ sẽ có thể đứng vững trong thành phố này.
Nhưng bất hạnh thay, chủ nhà là một tội phạm, chuyên cho thuê nhà giá rẻ với các cô gái độc thân. Ông ta giữ chìa khóa dự phòng, đêm nào cũnh lén vào phòng trọ xâm hại người thuê.
Nhân vật Tô Thanh Ngư này mắc chứng đa nhân cách kèm tâm thần phân liệt, lọ thuốc trên bàn chính là để trị bệnh. Đó là lý do trước đây, sau khi Tô Thanh Ngư uống thuốc, tiếng bạn cùng phòng trong phòng khách liền biến mất.
Khi chủ nhà xâm nhập phòng, hẳn sẽ dùng thuốc mê.
Một nhân cách của Tô Thanh Ngư chìm vào giấc ngủ, nhân cách thứ hai thức tỉnh, giết chết tên chủ nhà đang lén vào phòng ngủ rồi phân xác hẳn thành nhiều phần, giấu khắp các ngóc ngách trong phòng.
Nếu chỉ dừng ở đây, ân oán đã được trả, cũng không hình thành nguồn ô nhiễm.
Nhưng nhân vật Tô Thanh Ngư này đã mang thai.
Một nhân cách chịu tổn thương nặng nề, ngày ngày trốn trong phòng không chịu bước ra.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc sẽ không vì bạn chịu bất hạnh mà dừng lại chờ bạn hồi phục.
Một ngày không làm việc, một ngày không có cơm ăn.
Thế là nhân cách thứ hai xuất hiện, gánh chịu mọi cảm xúc tiêu cực, vác lên vai gánh nặng cuộc sống, tiếp tục đi làm kiếm tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=371]
Đồng thời biến xác chết chủ nhà thành bữa trưa, từng chút một mang ra ngoài.
Bà lão đối diện là con người bị ô nhiễm nhẹ.
Bà mơ hồ cảm nhận có kẻ xấu đang nhắm vào Tô Thanh Ngư nên mới đặt giày của ông chồng quá cố trước cửa nhà cô.
Bà muốn đánh lừa kẻ xấu, nói rằng nhà đối diện có đàn ông.
Chỉ tiếc rằng, kẻ xấu lại là chủ nhà, ông ta hiểu rõ trong căn phòng này chỉ có mình Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư ngồi lại trong phòng một lúc, nhìn con vẹt đã chết. Chú vẹt này hẳn là người bạn của nhân vật này, chủ nhà sợ vẹt biết nói nên đã bóp chết nó.
Lông vẹt rụng đầy sàn, máu từ cơ thể chảy ra nhuộm đỏ bộ lông.
"Chủ nhân, cầu thang đã xuất hiện ngoài hành lang rồi."
Ưu Ưu vô tư nói: "Người phụ nữ vừa rồi rời đi, mang theo tất cả ô nhiễm trong phòng, chúng ta có thể đi rồi."
"Đi thôi."
Tô Thanh Ngư đứng dậy, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng. Cô đặt chìa khóa lên bàn ăn rồi rời khỏi nơi này.
Bước ra khỏi căn phòng, cũng là bước ra khỏi trái tim đã khép kín bấy lâu.
Để lại tất cả bất hạnh trong quá khứ.
Rồi nhìn về phía trước.
Đi dọc hành lang đến cuối con đường.
Cầu thang đi xuống xuất hiện.
Tô Thanh Ngư đạt tiêu chuẩn thông quan cấp S, nói lời tạm biệt cuối cùng với bạn cùng phòng, sống sót rời khỏi quy tắc kỳ lạ 【Căn hộ Trứng Khổng Lồ】.
Theo bậc thang, Tô Thanh Ngư rời khỏi căn hộ Trứng Khổng Lồ.
Ánh bình minh xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất, in những vệt sáng lốm đốm, bức tường ngoài căn hộ lấp lánh ánh sáng dịu dàng, mọi thứ dơ bẩn ô uế đều tan biến dưới ánh mặt trời.
Ánh nắng mãi mãi là liều thuốc chữa lành tốt nhất.
Tô Thanh Ngư vừa thở phào nhẹ nhõm, khung cảnh xung quanh lại một lần nữa biến đổi.
Cô trở lại căn phòng kim loại lúc đầu.
Trong phòng có tổng cộng năm cánh cửa đóng chặt, cánh cửa thứ nhất được đánh dấu chéo đỏ.
Mỹ Nguyệt đi đôi giày cao gót đỏ nhọn hoắt, vỗ tay như người máy không chút cảm xúc, trên khuôn mặt nở nụ cười chuẩn mực nhưng cứng nhắc.
"Quý khách thân mến, trải nghiệm căn hộ độc thân do ngân hàng chúng tôi cung cấp thế nào ạ? Hy vọng có thể giúp quý khách thư giãn."
Tô Thanh Ngư càu nhàu: "Cách thư giãn của các người là ném tôi vào phó bản đẻ trứng à?"
Mỹ Nguyệt như một cỗ máy vô cảm, đôi mắt như thủy tinh, không phản hồi câu hỏi của Tô Thanh Ngư mà chỉ độc thoại: "Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, chúng tôi sẽ mở ra hành trình tiếp theo cho quý khách. Mỹ Nguyệt chúc quý khách lên đường vui vẻ!"
Cánh cửa thứ hai trong phòng mở ra.
Mỹ Nguyệt giơ tay ra hiệu "mời", ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư, không phát ra âm thanh nào nữa.
Lại giở trò im lặng chết tiệt này.
Đèn đỏ trên trần nhiệt độ dần tăng cao.
Tô Thanh Ngư thấy giao tiếp vô ích, không phí lời nữa, đi thẳng đến cánh cửa thứ hai.
Cửa lớn đóng sập.
Phó bản 【Tây Lương Nữ Quốc】 mở ra.
Số người thử thách: 1 người.
Độ khó: ⭐⭐
Ngoài cửa sổ, mưa xuân khẽ gõ vào khung cửa, trong phòng lan tỏa mùi trầm nhẹ nhàng.
Tô Thanh Ngư khoác trên người bộ cung trang màu xanh nhạt, thanh nhã mà không kém phần quý phái, lúc này đang nương tựa trên ghế bành phủ lụa trắng thêu hoa, tỉnh giấc thong thả.
Lúc này, một cung nữ nhỏ vội vàng tiến lên bẩm báo: "Tô thừa tướng, Nữ vương Bệ hạ truyền ngài tới."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận