Bệnh nhân trên cáng đang biến đổi.
Anh Lạc dùng dây leo đâm vào tấm vải trắng, nhưng bên trong lại không có phản ứng. Chúng có khả năng phục hồi mạnh, chỗ bị đâm thủng nhanh chóng khép lại.
Những con khỉ đột biến tránh đi dưới ánh trăng.
Vô Tâm và Anh Lạc theo sau Tô Thanh Ngư cũng cố ý tránh ánh trăng.
Rõ ràng quỷ dị ghét ánh trăng.
Quy tắc kiểm lâm thứ tám (3)【Núi Thần Khỉ】.
【Nếu gặp tình huống khẩn cấp, bạn có thể bước vào ánh trăng ban đêm. Ánh trăng sẽ xua tan âm u trong rừng, dẫn bạn ra khỏi sương mù.】
“Chúng ta nên đi theo ánh trăng.”
Bạch Hỏa nói, rồi giơ tay chạm vào ánh trăng.
Khi đầu ngón tay chạm ánh trăng, anh bỗng ngứa thấy ngứa ran rồi mọc lông đen.
“Hả? Sao vậy?”
Nhìn thấy lông đen mọc trên đầu ngón tay, anh mím đôi môi mỏng, sắc mặt thay đổi.
“Quy tắc này bị ô nhiễm!”
Tô Thanh Ngư lập tức kéo Bạch Hỏa ra: “Chúng ta nên tin lời trên bảng chỉ đường, nó nhắc phải cẩn thận ánh trăng.”
Chậm thêm chút nữa, e rằng tay anh đã không giữ được.
“Xì—”
“May chỉ là ô nhiễm nhẹ, còn cứu được.”
Tô Thanh Ngư lấy chai nước đỏ, rửa ngón tay cho Bạch Hỏa.
Khi tay anh chạm nước đỏ, đau thấu tim. Da anh vốn trắng, cơn đau từ đầu ngón tay lan khắp, khuôn mặt càng tái nhợt hơn.
May mắn, lông đen trên tay tiếp xúc nước đỏ thì dần rụng.
Ngón tay anh nhẵn nhụi như trứng gà lột vỏ, vân tay suýt bị xoá sạch.
“Cảm ơn cô nương.”
Bạch Hỏa chắp tay bái tạ.
“Đừng cảm ơn. Xử lý hai con kia thế nào?”
Tô Thanh Ngư chỉ hai con khỉ lông đen đang bò méo mó về phía họ.
Bạch Hỏa lấy ra một lá bùa.
“Chạy?”
“Không phải anh lấy bùa ra để đánh nhau à?”
Bạch Hỏa nháy mắt với Tô Thanh Ngư: “Không nên dùng bạo lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-la-chao-mung-en-ngoi-nha-ngot-ngao&chuong=480]
Người không đấu nổi quỷ dị.”
Tô Thanh Ngư lùi lại một bước, ra lệnh cho Vô Tâm: “Vô Tâm, đá hai con này vào ánh trăng.”
Vô Tâm dùng kiếm gạt chúng, ném vào ánh trăng trắng.
Nhìn kỹ, ánh trăng từ tán cây đổ xuống rõ như từng sợi kim bạc nhỏ, đâm vào cơ thể lũ khỉ lông đen.
Hai con khỉ gào thét rồi chạy trốn vào sâu trong rừng.
“Đuổi hay không?”
Theo lý, Tô Thanh Ngư nên đưa hai con khỉ đi chữa bệnh.
Bạch Hỏa lắc đầu: “Rừng ban đêm nguy hiểm, nhanh về đạo quán, đừng nán lại.”
“Được thôi.”
Họ đã tìm ra một quy tắc bị ô nhiễm.
“Quy tắc về ánh trăng sai rồi, ngoài dự đoán của ta.”
Quy tắc kiểm lâm thứ nhất và thứ chín (3)【Núi Thần Khỉ】.
【Thần khỉ là thần bảo hộ trong núi. Niềm tin giúp bạn sống sót tốt.】
【Ngọn núi này không có thần khỉ, nó không che chở cho bạn.】
Hình như hai quy tắc này mâu thuẫn.
“Điều một dùng ‘trong núi’, điều chín dùng ‘ngọn núi này’. ‘Trong núi’ có thể hiểu rộng là cả núi Thần Khỉ, còn ‘ngọn núi này’ giới hạn ở ngọn núi cụ thể. Nếu vậy, nói thần khỉ là thần bảo hộ trong núi không sai, nhưng ngọn núi có thôn Bệnh không được thần khỉ che chở.”
“Giải thích vậy thì hợp lý.”
Hai người về Thanh Vân Quán.
Từ xa đã nghe thấy tiếng chó sủa.
Dưới bóng cây xa xa, một cục đen sì nằm đó.
“Nguyên Bảo, khuya rồi, về đi.”
Giọng Trú Hư Tản Nhân vang lên trong bóng tối.
Chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người.
“Gâu gâu gâu”
“Chó ở kia, đi đến đạo quán bên đó.”
Tô Thanh Ngư bước về phía đạo quán kia, càng đi càng thấy sai sai.
“Khoan.”
Bạch Hỏa cũng nhận ra bất thường, giơ tay chặn đường cô: “Đó không phải Nguyên Bảo…”
Vật đen sì kia không phải chó.
Mà là một con khỉ lông đen cuộn tròn dưới bóng cây, giả tiếng chó sủa.
Tiếng sủa giống hệt.
Chưa kể, nó còn bắt chước giọng Trí Hư Tản Nhân.
Tô Thanh Ngư nhìn Thanh Vân Quán. Dưới cây như treo một bộ quần áo, hoặc là một bóng người, thật giả lẫn lộn.
“Là bẫy, qua đạo quán phía trước xem.”
Ở đây không thấy mặt trời ngoài núi, nên khó phân biệt ngày đêm. Trên đường họ bị chậm trễ, về muộn.
Cả hai đạo quán, đa số đèn đã tắt.
Chỉ có hành lang sáng hai ngọn đèn mờ, le lói như đón họ về.
Bạch Hỏa gọi tên Nguyên Bảo trong bóng tối.
Anh gọi vài tiếng mới nhận được tiếng đáp yếu ớt.
Tiếng chó sủa rất nhỏ, như rên rỉ.
Tô Thanh Ngư nín thở, lắng tai: “Tiếng này từ đâu?”
“Hình như… từ giếng đạo quán.”
“Khoan, nếu là bẫy thì sao? Tiếng đó có thể là khỉ bắt chước.”
“Không phải.”
Bạch Hỏa quả quyết: “Ta nhận ra, đó là tiếng Nguyên Bảo. Nó đang cầu cứu ta.”
“Vậy… anh đứng đây đừng động đậy, để tôi bảo Anh Lạc qua xem.”
Tô Thanh Ngư trả thêm ít tiền âm phủ cho Anh Lạc, bảo nàng vào giếng đạo quán kiểm tra.
Giếng trong sân đạo quán rất hẹp, người hơi mũm mĩm sẽ bị kẹt vai. Anh Lạc hóa tay thành dây leo, thò xuống giếng mò.
Chẳng mấy chốc, nàng kéo lên Nguyên Bảo ướt sũng.
Anh Lạc dịu dàng đáp: “Chủ nhân, là chó.”
“Chó ở đạo quán này, vậy đây là đạo quán đúng. Vào thôi.”
Tô Thanh Ngư và Bạch Hỏa bước vào.
Bạch Hỏa bế Nguyên Bảo đang thoi thóp. Áo choàng đen kéo lê trên đất, dính bụi, lông ướt của Nguyên Bảo làm bẩn áo nhưng anh không để tâm, chỉ nhẹ nhàng dùng tay vuốt bộ lông ướt rối của nó.
Người yêu động vật thường không xấu.
“Về muộn chút nữa, Nguyên Bảo đã bị chết đuối.”
Đôi mắt xám của Bạch Hỏa trầm xuống: “Ngọn núi này xảy ra chuyện gì? Nó không tha cả một con chó.”
Dù Nguyên Bảo yếu ớt, nó vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng Bạch Hỏa, uể oải vẫy đuôi, thè lưỡi chậm rãi liếm ngón tay anh.
Đó là ngón tay anh vừa bị ánh trăng làm ô nhiễm.
Nhờ Nguyên Bảo liếm, Bạch Hỏa thấy cảm giác bỏng rát ở ngón tay dần dịu đi.
Nguyên Bảo đang giúp anh loại bỏ phần ô nhiễm sót lại mà nước đỏ không rửa sạch.
Nhìn Nguyên Bảo ốm yếu, Tô Thanh Ngư buồn bã nói: “Đôi khi động vật đáng tin hơn người. Thế giới của chó rất đơn thuần, chỉ biết yêu chủ nhân. Động vật có linh tính, chó của anh cản đường nó phát tán ô nhiễm nên nó muốn giết chó anh.”
Đêm đó, Nguyên Bảo tiêu chảy không ngừng.
Không qua nổi sáng hôm sau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
31 Thảo luận